Chương 6: Nói dối để lấy tiền

Ninh Hân ngồi xe buýt về nhà, trong tay cầm 300 tệ tiền dạy thêm và một hộp trái cây đã được cắt sẵn.

Dạy kèm Hà Đông Phàm là công việc bán thời gian kiếm được nhiều tiền nhất mà cô từng làm, vì vậy cô đặc biệt nghiêm túc và coi trọng nó.

Giữa tháng tư, Hà Đông Phàm bị cảm, cả buổi chiều nằm úp mặt trên bàn, mơ màng buồn ngủ, không ngừng ho.

Thấy cậu không thoải mái, Ninh Hân không giảng bài nhiều cũng không yêu cầu cậu làm bài tập.

Khi gần hết giờ, Ninh Hân đặt quyển bài tập đã chuẩn bị sẵn xuống: "Những bài này em dành thời gian làm, thứ bảy tuần sau chị sẽ kiểm tra."

Hà Đông Phàm nửa mở mắt, trông rất khó chịu: "Cầm về đi, em không làm."

Vì bị cảm, giọng cậu khàn đặc.

Ninh Hân không bận tâm đến thái độ của cậu, nhẹ nhàng nói: "Chờ khi em khỏe hơn rồi làm, không cần vội, chỉ có năm bài thôi, cũng không nhiều."

Hà Đông Phàm nhắm mắt lại, giọng nói đầy khó chịu: "Đã bảo là không làm."

Chưa kịp nói thêm Hà Đông Phàm lại ho liên tục.

Cậu ho đến đỏ bừng mặt, cầm ly nước uống một ngụm rồi đặt mạnh xuống bàn, đứng dậy đi ra ngoài phòng học: "Sau này đừng đến nữa."

Ninh Hân sững người một lúc, bước nhanh hai bước chặn cậu lại: "Sao vậy? Không phải đang học rất ổn sao?"

Thời gian qua, hai người họ hợp tác khá tốt.

Đó là điều mà Ninh Hân nghĩ.

"Tốt ở chỗ nào? Em nghiêm túc học, còn chị có nghiêm túc dạy không?" Cậu quay mặt đi, che miệng ho hai tiếng, ngay cả lông mày cũng đỏ lên, giọng khàn đục tức giận: "Toàn qua loa với em."

Lúc đó, Ninh Hân mới hiểu rằng cậu đang nhắc đến chuyện cô không dạy cậu những chiêu thức.

Trước khi ra khỏi phòng, cậu để lại một câu: "Toàn chơi em, hụ… hụ… hụ…"

Có lẽ vì cậu thực sự học rất nghiêm túc, còn cô thực sự có chút qua loa nên lời nói đó làm cô thấy có chút áy náy.

Trên đường về nhà Ninh Hân ghé qua chợ mua thức ăn, thấy một ông cụ đội nón lá gánh hai giỏ nhót vàng.

Quả nhót to, màu sắc rất đẹp.

Có lẽ vì cô nhìn lâu hơn vài giây, ông cụ chủ động lên tiếng: "Cô gái, mua ít nhót vàng đi, tự nhà trồng, mới hái sáng nay, vừa tươi vừa ngọt."

Ninh Hân lắc đầu, đi được vài bước rồi quay lại: "Bao nhiêu một kg?"

"Mười lăm."

Đắt quá!

Ninh Hân nhíu mày: "Mười tệ được không? Cháu mua ba kg."

"Cùng lắm tính cô mười hai tệ, loại nhót này ngoài chợ không có đâu, nhìn xem…"

Ninh Hân mua ba kg nhót, lại ghé siêu thị mua thêm mật ong.

Sáng hôm sau, vừa tờ mờ sáng cô đã dậy nấu một hũ siro nhót.

Cô đến tứ hợp viện trước, nhưng vì đến sớm quá, dì Tần nói Hà Đông Phàm vẫn chưa dậy.

Ninh Hân đưa hũ siro nhót cho dì Tần, nói vài câu rồi vội vàng đi làm thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!