Chương 5: Chị sẽ dạy em cách đánh nhau?

Con hẻm yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng chim vỗ cánh từ cành này nhảy sang cành khác không chút mệt mỏi.

Bóng cây đung đưa, loang lổ trên khuôn mặt cậu thiếu niên.

Hà Đông Phàm nhìn Ninh Hân, nghi hoặc: "Chị là… võ sĩ quyền anh sẽ dạy thêm cho em?"

Ninh Hân khẽ gật đầu.

Hà Đông Phàm đã nghe nói từ trước, gia sư lần này tìm cho cậu là một võ sĩ quyền anh rất giỏi, bảo cậu tự giác một chút, nếu bị đánh thì không ai chịu trách nhiệm.

Bị cảnh báo như thế, mang theo chút ý đe dọa, cậu luôn tưởng tượng đó là một người đàn ông cơ bắp lực lưỡng. Không ngờ lại là… một chị gái trẻ, trông có vẻ thanh tú?

Tính cách cũng có vẻ dịu dàng.

Ngay lập tức, sự cảnh giác trong đầu Hà Đông Phàm tan biến.

Cậu ưỡn ngực, nở nụ cười trên mặt, giọng điệu tùy ý: "Cô giáo Ninh, hôm nay em có việc, không học đâu. Chị về trước đi."

Ninh Hân nhìn cậu, khẽ lắc đầu, từ chối nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Không được, phải học."

Lúc này, từ trong sân truyền ra tiếng bước chân vội vã, Hà Đông Phàm lười tranh cãi, xoay người định thoát khỏi sự kiểm soát của Ninh Hân để trốn đi.

Với chút động tác của cậu, trong mắt Ninh Hân chẳng khác gì trò trẻ con.

Cô nắm lấy cổ áo khoác của cậu, thuận theo lực xoay người mà lột ra một bên tay áo. Trước khi cậu kịp phản ứng, cô dùng tay áo trói hai cánh tay cậu ra sau lưng.

Hà Đông Phàm đứng sững, mặt đầy vẻ mơ hồ, cố gắng giãy giụa nhưng vô ích.

Khi cậu nhìn Ninh Hân lần nữa, đôi mắt hiện lên sự ngỡ ngàng.

Cậu bị trói rồi sao?

Bị… một cô gái trói?

Ninh Hân đẩy nhẹ vai cậu, giọng nói nhẹ nhàng: "Tự giới thiệu lại một chút, chị không chỉ là võ sĩ quyền anh, mà còn học qua khống chế, tán thủ, judo… Có cơ hội thì em cứ thử."

Hà Đông Phàm bị đẩy đi về phía trước, quay đầu lại, chịu thua: "Chị là chị đại! Được chưa! Em chịu thua rồi! Thả em ra đi!"

Ninh Hân đẩy mạnh một cái: "Vào trong rồi nói."

Cổng sân bị mở ra từ bên trong, dì Tần chạy ra, ánh mắt lo lắng nhìn thấy cảnh này thì đứng ngây người.

Khi Ninh Hân đẩy Hà Đông Phàm vào, cô mỉm cười lễ phép chào: "Chào dì Tần."

Dì Tần hoàn hồn, sau đó cười híp cả mắt.

Bà bước theo vào sân, vỗ nhẹ vai Hà Đông Phàm, cười ha ha: "Nhóc con, bị trị rồi chứ gì!"

Lòng tự tôn của Hà Đông Phàm bị tổn thương nhưng lại không thể phản kháng, cậu tức đến nghiến răng ken két.

Bà cụ đứng ở cửa hành lang, vừa rồi nghe tiếng động còn tưởng Hà Đông Phàm lại bỏ trốn, giờ nhìn thấy cậu bị trói đẩy từ bên ngoài vào thì cũng sững sờ.

Hà Đông Phàm cầu cứu: "Bà ngoại, bà mau bảo chị ấy thả con ra."

Bà cụ hoàn toàn làm ngơ, cười sắp xếp: "Tiểu Tần à, đi gọt chút trái cây cho cô Ninh và Tiểu Phàm."

Dì Tần xoay người, cười đáp: "Con đi ngay."

Hà Đông Phàm: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!