Chương 49: Mất mát

Lúc nhỏ, Ninh Hân có một đôi kẹp tóc mà cô rất thích, sau đó bị mất một chiếc, cô buồn rất lâu.

Đó là lần đầu tiên cô nếm trải cảm giác mất mát. Mất mát, nghĩa là không bao giờ lấy lại được nữa.

Sau đó, cô đã mất nhiều thứ. Tiền tiêu vặt để trong túi áo; cục tẩy mới mua được hai tuần; đôi tất mua mùa đông năm ngoái… Với những thứ này, cô chỉ buồn một lúc thôi, cảm thấy không quan trọng.

Cho đến khi, cô mất đi ba.

Nỗi đau đó.

Cô bắt đầu cố gắng, cố gắng trân trọng những người quan trọng bên cạnh, một là mẹ, hai là Thịnh Dực.

Về việc mất mẹ, Ninh Hân tự trách, hối hận, luôn có rất nhiều giả định "nếu như", có lẽ cô đã không mất mẹ.

Còn với Thịnh Dực, không phải không yêu, mà là chia tay dứt khoát. Lúc đó cô đang chìm trong nỗi đau buồn về cái chết của mẹ, cũng vì bị đuổi học mà cảm thấy tương lai mờ mịt, hơn nữa còn tự trách mình đối với Thịnh Dực, đối với gia đình anh là kẻ đòi hỏi, là con đỉa hút máu.

Điều cô muốn làm là dùng giá trị cuối cùng của mình để thắng trận đấu đó, trả tiền lại cho gia đình Thịnh Dực.

Cô không muốn đau khổ nữa, cũng không muốn là gánh nặng nữa.

Cô đưa mẹ về quê, an táng bên cạnh ba. Cô mang theo ảnh gia đình đến vườn thú Ngọc Hòa, nơi mà cả nhà đã hẹn sẽ đi nhưng tiếc là chưa đi được.

Sau khi hoàn thành tất cả, cô kiên quyết kết thúc cuộc đời mình.

Nhưng sau đó… cô không chết.

Cô bắt đầu cố gắng sống.

Cô đã làm việc ở cửa hàng tiện lợi, rạp chiếu phim, khách sạn, công viên giải trí, nhà hàng lẩu và nhiều nơi khác.

Cô không mệt.

Cô chỉ muốn… trở nên xứng đáng để quay về tìm anh.

Tư cách, thật là một từ mơ hồ.

Cô không biết mình phải trở thành như thế nào mới được coi là có tư cách, mới được công nhận là có tư cách ở bên anh…

Mặt trời mọc đông lặn tây, thời gian trôi qua từng ngày một cách có trật tự, giống như cát chảy trong nắm tay, cảm nhận rõ ràng sự trôi qua.

Ninh Hân tự nhiên cũng cảm nhận được điều đó.

Vì vậy, sợ hãi.

Vì vậy, nhút nhát.

Bây giờ, Ninh Hân ảm đạm nhìn tất cả trước mắt, cô hoàn toàn, đã mất anh rồi.

Có đau không?

Chắc là đau.

Nhưng nên có phản ứng gì đây?

Não Ninh Hân không đưa ra được bất kỳ phản ứng nào.

Đột nhiên, trước mắt cô tối sầm, là một bàn tay ấm áp che mắt cô.

Cô bị ôm vai xoay người, đó là một lồng ngực rất nóng bỏng. Cô có thể cảm nhận được sự phập phồng của lồng ngực cậu, cũng như hơi thở hơi nặng nề của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!