Chương 40: Chị gái

Ninh Hân làm thủ tục xong cho Hà Đông Phàm và Từ Quả sau đó mới đi tắm và thay đồ.

Từ Quả biết Hà Đông Phàm không về mà định chờ Ninh Hân nên xách theo túi lớn túi nhỏ quà cáp về ký túc xá trước.

Hà Đông Phàm lại quay lại ngồi trên ghế sofa ở lối vào phòng tập võ.

Lúc này trong phòng không quá yên tĩnh, có lẽ vừa có vài lớp học kết thúc, người ra vào lác đác. Hà Đông Phàm nhìn vào bên trong vài lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ninh Hân.

Cậu không có việc gì làm, ngồi nghịch mấy nhánh cây xanh bên cạnh.

Qua khoảng hơn mười phút phòng tập mới trở nên yên ắng.

Dương Hiểu Trinh bước tới quầy lễ tân, hỏi Ngọc Nhi xin bảng dữ liệu để xem.

Xem xong, cô lấy hai viên thịt bò khô đưa cho Ngọc Nhi.

Ngọc Nhi nếm thử, rất thích thú: "Chị Hiểu Trinh, chị mua ở đâu đấy? Ngon quá!"

"Là Ninh Hân cho, lát nữa hỏi cô ấy." Dương Hiểu Trinh trả lời.

Hà Đông Phàm vẫn không thấy Ninh Hân, đang nghi ngờ liệu mình có không để ý lúc cô ấy rời đi không thì bỗng nghe thấy cái tên "Ninh Hân."

Cậu nhìn sang đúng lúc chạm ánh mắt của Dương Hiểu Trinh.

Dương Hiểu Trinh chẳng hề ngại ngùng về việc mình vừa nhìn cậu ta chằm chằm.

Cô thẳng thắn bước tới, đứng cách cậu ta khoảng một mét, khoanh tay trước ngực, cúi người xuống nhìn kỹ.

Hà Đông Phàm chưa từng gặp tình huống như thế này, tai hơi đỏ lên, ngả người ra sau đầy cảnh giác: "Chị nhìn cái gì?"

Dương Hiểu Trinh đáp: "Tôi thấy cậu hơi quen."

Hà Đông Phàm: "……"

Thật ra Dương Hiểu Trinh không có ý tán tỉnh, cô thực sự cảm thấy cậu trông quen nhưng lại không nhớ ra ở đâu.

Hà Đông Phàm thì không nghĩ nhiều, chỉ lắc đầu nhẹ và buông một câu: "Chúng ta chưa từng gặp."

Dương Hiểu Trinh suy nghĩ, cũng thấy có lý.

Nhưng đi được hai bước, cô bỗng đứng lại, quay đầu, chỉ tay vào cậu như vừa sực nhớ: "Tôi nhớ ra rồi!"

Hà Đông Phàm: "???"

Dương Hiểu Trinh: "Cậu là em trai của Ninh Hân!"

???

Hà Đông Phàm vừa định phủ nhận thì Dương Hiểu Trinh đã bắt đầu kể lại chi tiết ký ức: "Năm đó Ninh Hân rời Bắc Đô, cậu đã đến trường chúng tôi tìm cô ấy, cậu nói cậu là em trai cô ấy, lúc đó cậu còn mặc đồng phục học sinh nữa."

Hà Đông Phàm lập tức nhớ lại chuyện này, cậu nhìn kỹ người trước mặt.

Nhưng…

Người chị cậu gặp ngày đó để tóc thẳng, còn giờ người này lại để tóc xù, cậu không thể kết nối hai hình ảnh lại với nhau.

Tuy nhiên, những chi tiết cô kể thì hoàn toàn chính xác.

Hà Đông Phàm khẽ ho một tiếng, định qua loa cho xong chuyện, ngượng ngùng đáp: "Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!