Chương 39: Trông như sinh viên thể thao

Trưa thứ Sáu, Ninh Hân đang ăn trưa trong căng tin của trung tâm huấn luyện. Thỉnh thoảng có học viên trong đội đi ngang qua đều kính cẩn chào một tiếng "Phó huấn luyện viên." Ninh Hân đều đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

Ninh Hân ăn được nửa chừng thì nhận được tin nhắn của Hà Đông Phàm.

Hà Đông Phàm: Cô giáo Ninh, tối 7 giờ 30, hẹn gặp ở câu lạc bộ võ thuật.

Tối nay Hà Đông Phàm sẽ dẫn bạn học đến câu lạc bộ võ thuật học thử, Ninh Hân không quên.

Ninh Hân đặt đũa xuống, trả lời tin nhắn: Ừm.

Ninh Hân vừa đặt điện thoại xuống, chưa kịp cầm đũa lên đã có người đến ngồi đối diện. Ninh Hân ngước nhìn, đứng dậy chào: "Huấn luyện viên Khang."

Huấn luyện viên Khang là huấn luyện viên chính của đội, khoảng hơn 40 tuổi. Ông đặt khay cơm xuống: "Ngồi xuống ăn cùng."

Ninh Hân ngồi xuống, cầm đũa tiếp tục ăn. Bình thường, huấn luyện viên Khang không ăn cơm cùng Ninh Hân nên trong lòng cô đã đoán được bảy tám phần.

Huấn luyện viên Khang vừa ăn vừa nói về chuyện chính thức hóa: "Phó huấn luyện viên Ninh, năm nay là năm thứ ba của cô rồi phải không?"

"Vâng."

"Thái độ huấn luyện đội của cô tích cực, có trách nhiệm, mọi người đều thấy rõ, theo lý thì năm nay suất chính thức phải về tay cô."

"…"

Quả nhiên.

Huấn luyện viên Khang đặt đũa xuống: "Vấn đề lớn nhất của cô là học vấn, điều này cô cũng biết, mấy trợ giảng được nhận vào năm ngoái đều có bằng đại học trở lên, nên chúng tôi cũng khó xử."

Ninh Hân cũng đặt đũa xuống nhìn ông, nghiêm túc lắng nghe lời tiếp theo.

Huấn luyện viên Khang thở dài, rất tiếc nuối: "Rèn luyện thêm một thời gian nữa, sang năm tôi sẽ giúp cô đăng ký lại."

Thực ra khi điền đơn đăng ký, Ninh Hân đã lo lắng về vấn đề này. Tuy luôn tự an ủi bản thân phải thoải mái, nhưng nghe kết quả này vẫn không nhịn được thất vọng. Cô che giấu nỗi buồn, cười nhẹ nhàng: "Em hiểu."

Huấn luyện viên Khang rất hài lòng với phản ứng ôn hòa của Ninh Hân: "Cố gắng làm tốt, tôi rất kỳ vọng ở cô, cấp trên cũng vậy."

"Vâng."

Ninh Hân cầm đũa lên, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Cảm xúc thất vọng không kéo dài lâu, buổi chiều khi Ninh Hân dẫn các em trong đội tập luyện, trong lòng đã hoàn buông bỏ.

Cô yêu công việc này, yêu những đứa trẻ đang khổ luyện này, không phải vì danh hiệu chính thức kia. Thân phận nhân viên hợp đồng không ảnh hưởng đến tình yêu của cô với công việc.

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Tan làm Ninh Hân đi thẳng đến phòng thay đồ thay quần áo.

Cô dự định đến Đại học Ngọc Hòa ăn qua loa bữa tối rồi đến câu lạc bộ võ thuật đợi Hà Đông Phàm và bạn cậu.

Ninh Hân đi về phía cổng trung tâm huấn luyện, từ xa đã thấy Tạ Hàn Nguyên và ba cậu ấy, Tạ Bác đang đứng ở cổng.

Tạ Hàn Nguyên là một học viên có thực lực rất tốt trong đội, nhưng hoàn cảnh cậu khá đặc biệt. Ba mẹ cậu ly hôn từ khi cậu còn rất nhỏ vì tình cảm rạn nứt, sau khi ly hôn cậu sống với mẹ. Mẹ cậu không phải người mẹ tốt, vì cuộc sống không như ý thường xuyên đánh mắng ngược đãi cậu, sau đó lại ôm cậu khóc lóc ăn năn. Về sau, Tạ Hàn Nguyên mắc chứng trầm cảm nhẹ, vì căn bệnh này mà Tạ Bác mới giành lại quyền nuôi dưỡng.

Khi Tạ Hàn Nguyên đến đây, Tạ Bác có trao đổi riêng với huấn luyện viên về tình trạng đặc biệt của cậu, Ninh Hân biết chuyện này. Cô cũng từng được huấn luyện viên quan tâm, nên cô cũng làm như vậy. Cô chủ động quan tâm Tạ Hàn Nguyên, luôn để ý đến cảm xúc của cậu. Cô biết chứng trầm cảm đáng sợ thế nào, cô không dám lơ là.

Ninh Hân nhìn kỹ hai ba con đứng ở cổng, trên tay Tạ Bác còn xách hai túi đồ. Cô nhớ ra, có lẽ là đặc sản mà lần trước anh ta gọi điện nói. Ninh Hân đi về phía họ.

Còn cách hai ba mét, Tạ Bác đã tiến lên đón, đưa đồ trên tay: "Phó huấn luyện viên Ninh, toàn là đồ ăn vặt quê nhà thôi, đừng chê nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!