Hà Đông Phàm biết nói gì đây? Im lặng mấy giây, tránh né vấn đề gốc rễ, giọng điệu ám chỉ "Cô giáo Ninh, hôm nay là sinh nhật em."
Ý là đừng nhắc chuyện cũ nữa, ngày tốt lành thế này.
Ninh Hân bị chọc cười. Cô vốn chỉ giả vờ giận, thực ra sinh nhật cậu khi nào cô cũng không để bụng. Vì vậy cô vẫy vẫy tay, làm vẻ mặt lười tính toán "Thôi vậy."
Rồi cô xoay người tiếp tục phát tờ rơi. Cô đưa một tờ rơi cho người đi đường, tiện miệng nói chuyện với Hà Đông Phàm "Hà Đông Phàm, vậy hôm nay em cùng bạn học mừng sinh nhật à?"
"Chỉ là tụ tập thôi, vừa mới khai giảng mà?"
Hà Đông Phàm đứng bên cạnh phía sau Ninh Hân, cậu rút tờ rơi giơ tay trong không trung, khi bị người ta lấy đi cậu lại rút ra một tờ khác, ánh mắt luôn dõi theo cô.
Với câu trả lời của Hà Đông Phàm, Ninh Hân lặng lẽ gật đầu.
Phát xong tờ rơi Ninh Hân gọi điện cho Dương Hiểu Trinh, cô nói tờ rơi trên tay đã phát hết rồi, và dặn lát nữa cô không về võ đường, đừng đợi cô.
Dương Hiểu Trinh thắc mắc "Chẳng phải nói sẽ đi xe của tớ về nhà sao?"
"Có chút việc đột xuất." Ninh Hân liếc nhìn Hà Đông Phàm rồi nói vậy.
Cô chạm phải ánh mắt cậu, cậu lập tức nhìn đi chỗ khác, hai tay cho vào túi quần xoay nửa người, hơi ngẩng đầu nhìn tường ngoài tầng cao của trung tâm thương mại.
Ninh Hân đợi Dương Hiểu Trinh cúp máy, cho điện thoại vào túi áo rồi đi tới: "Hà Đông Phàm?"
Cậu không động đậy, "ừm" một tiếng.
Ninh Hân nhìn theo hướng của cậu. Một biển hiệu khổng lồ trên tường ngoài trung tâm thương mại, Karaoke Hoan Địch Lạc.
Ninh Hân suy nghĩ một chút "Em định đi hát karaoke với bạn học à?"
Hà Đông Phàm nghiêng đầu, cụp mắt, mặt nghi hoặc "???"
Ninh Hân hiểu là mình hiểu lầm "Vậy em muốn ăn bánh kem không?"
"Con trai…" sinh nhật ăn bánh kem gì chứ? Hà Đông Phàm vốn định nói vậy. Nhưng cậu phản ứng kịp, nuốt nước bọt, đổi giọng "Con trai không chú ý mấy chi tiết này, chẳng ai mua cho em cả."
Ninh Hân vốn cũng có ý này, tối nay cậu cũng vất vả rồi. Cô tiếp lời "Vậy để chị mua cho em."
Hà Đông Phàm gật đầu mấy cái.
Ninh Hân nhớ lúc nãy ở lối ra tầng một trung tâm thương mại có một tiệm bánh rất sáng sủa, bánh kem trong tủ kính lộng lẫy tới hơn mười tầng. Cô nói "Vậy chúng ta đi bên trung tâm thương mại mua nhé."
Hà Đông Phàm dừng lại một chút, chỉ về hướng ngược lại "Bên này."
Ninh Hân không khăng khăng, dù sao Hà Đông Phàm cũng hiểu khu này hơn cô. Tiệm bánh Hà Đông Phàm dẫn Ninh Hân đến… không, không phải tiệm bánh. Là khu bánh ngọt của siêu thị trong trường.
Ninh Hân nghi hoặc nhìn cậu. Hà Đông Phàm lơ đãng đi dọc kệ hàng, ánh mắt quét qua quét lại "Em thích ăn bánh ở đây hơn."
"Nhưng đây không phải bánh sinh nhật." Ninh Hân định mua cho cậu một cái bánh sinh nhật đúng nghĩa.
Hà Đông Phàm đưa tay, lấy từ kệ một hộp khoảng 5 inch, giơ trước mắt Ninh Hân. Hộp đen đáy, nắp trong suốt, trên có dán một nhãn nhỏ. Bánh trong hộp rất nhỏ, kiểu dáng cũng đơn giản, một vòng hoa kem, giữa cắm nửa quả dâu tây, một lát kiwi, nửa quả nho.
Cậu nhướng mày, hỏi ngược lại "Đây không phải bánh sao?" nói xong xoay người ra quầy tính tiền.
"…Được rồi." Ninh Hân lẩm bẩm. Cô đi theo, cũng không băn khoăn nữa, dù sao cũng là mua cho cậu, cậu thích là được.
Đồ trong siêu thị trường học vốn đã có giá tốt, lại vì qua 8 giờ rưỡi tối nên giảm 30%, cái bánh này Ninh Hân trả 105 tệ.
Hai người đi trên đường trong trường. Hai bên đường là cây không biết tên, bốn mùa đều xanh mướt. Bên cạnh cây là đèn đường, chiếu bóng người vào trong cây rồi lại từ trong cây đi ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!