Chương 34: Xúc động

Ninh Hân cảm thấy nóng bức.

Có lẽ là vì tầng này toàn nhà hàng với lẩu, cá nướng, thịt nướng tạo ra nhiều hơi nóng.

Hơn nữa, người ở đây hoàn toàn không nhận tờ rơi. Dương Hiểu Trinh chỉ nghĩ tầng này đông người nên mới đề nghị Ninh Hân lên đây, nhưng cô ấy không ngờ rằng người ở đây đều vội vàng ăn cơm, không có tâm trí nhận tờ rơi ngoài việc ăn uống.

Ninh Hân quyết định đổi chỗ khác, đi đến quảng trường sinh hoạt bên cạnh trường học.

Cô xoay người chậm rãi đi về phía thang cuốn, tay vẫn phe phẩy chiếc mũ lưỡi trai.

Nơi đây ồn ào vì tiếng ăn uống, tiếng bước chân vội vã cũng bị lu mờ.

Vì vậy, khi Hà Đông Phàm chạy đến gần, Ninh Hân không hề có ý phòng bị.

Cô chỉ cảnh giác khi cánh tay trái bị nắm chặt, nhưng chưa kịp phản ứng đã bị kéo mạnh về phía sau, cơ thể xoay nửa vòng theo lực kéo.

Đồng thời, theo phản xạ tự nhiên Ninh Hân giơ cánh tay lên và xoay ra ngoài để thoát ra, những tờ rơi trên tay rơi tán loạn khắp nơi. Cô chưa kịp có động tác tiếp theo đã nhìn rõ người đối diện.

Cậu cao hơn cô nửa cái đầu, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt chính trực nam tính. Cung mày rõ nét, mắt hai mí, đồng tử đen, sống mũi hơi cao, môi hơi mỏng. Sạch sẽ, mạnh mẽ.

Đó là Hà Đông Phàm.

So với ấn tượng trước đây, cậu như đã thay đổi. Nhưng nhìn kỹ lại, dường như cũng chẳng thay đổi gì.

Ninh Hân mở to mắt, trong sự không chắc chắn pha lẫn chút xúc động, gọi tên cậu "Hà Đông Phàm?"

Cánh tay người đối diện vừa bị hất ra vẫn còn đơ trong không trung, ánh mắt khóa chặt vào mắt cô, hơi thở dồn dập, ngoài ra không có phản ứng gì khác.

Ninh Hân vô thức cong mắt cười, khẽ đẩy cánh tay Hà Đông Phàm, lại gọi một tiếng "Hà Đông Phàm."

Mi mắt Hà Đông Phàm giật nhẹ, ánh mắt bắt đầu di chuyển trên khuôn mặt Ninh Hân. Sau đó đi xuống, từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên.

Cô ấy thực sự gầy đi nhiều.

Đến nỗi lúc nãy khi cô đội mũ lưỡi trai ở ngoài kia lâu như vậy, cậu rõ ràng đã nhìn qua vài lần mà vẫn không nhận ra.

Suýt nữa đã bỏ lỡ!!!

Khi nghĩ đến đây, Hà Đông Phàm đột nhiên có chút không dám tin.

Thật sự… là cô ấy sao? Không phải là do uống nhiều quá chứ?

Hà Đông Phàm đưa tay ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Ninh Hân, rồi nắm lấy. Cậu nuốt nước bọt, rồi… bóp nhẹ.

Ninh Hân nhíu mày, không hiểu hành động của cậu, cô giơ cánh tay đang bị cậu nắm lên "Này!"

Cậu ngước mắt lên, đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt cô, thở mạnh một hơi "Hả?"

"Em làm gì vậy?" Ninh Hân nghiêm túc hỏi.

Hà Đông Phàm nói vội ba chữ "Chị không sao."

Cô ấy đang đứng trước mặt cậu, thật sự không sao.

Ninh Hân hoàn toàn không nghe rõ "Gì cơ?"

Hà Đông Phàm nhấc mí mắt lên, đột ngột rút tay về, giọng khàn đục "Cô giáo Ninh."

Thế này mới đúng chứ. Ninh Hân cười, nghiêng đầu "Chị tưởng em không nhớ chị nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!