Sau kỳ nghỉ Quốc tế Lao động (1/5), thời tiết dần trở nên oi bức.
Vào tiết học đầu tiên buổi chiều sau giờ nghỉ trưa, hầu hết học sinh đều chưa hoàn toàn tỉnh táo, vẫn còn ngái ngủ.
Thầy giáo đứng trên bục giảng hỏi:
"Câu số 3, có ai không làm được không? Nếu không thì chúng ta sang câu tiếp theo."
Vài giây trôi qua, không ai trả lời. Thầy giáo vừa định chuyển đề bài, thì có ai đó lí nhí nói:
"Không làm được ạ."
Thầy bắt đầu giảng bài.
Hà Đông Phàm liếc qua đề bài, là dạng bài rất quen thuộc.
Cậu chống tay lên đầu, bắt đầu mơ màng suy nghĩ.
Ninh Hân bị nhà trường đuổi học vì tham gia thi đấu quyền anh ăn tiền.
Nhưng cậu nhớ rõ, cô ấy từng nói rất chắc chắn rằng không được tham gia, vì nếu tham gia sẽ bị đuổi học.
Điều đó có nghĩa là, cô ấy biết rõ hậu quả nhưng vẫn chọn vi phạm.
Chắc chắn lúc đó cô ấy đã gặp phải chuyện rất khó khăn.
Hà Đông Phàm cảm thấy lòng mình nặng trĩu, đôi mày vô thức nhíu lại.
Về cô ấy, cậu chẳng biết gì cả!
Bây giờ cô ấy đã về quê.
Phải chăm sóc mẹ cô ấy, chắc chắn rất vất vả.
Quê cô ấy…
Cậu từng nhìn thấy trên chứng minh thư của cô, là một nơi mà cậu chưa từng nghe đến – huyện C.
Cậu tra trên mạng, phát hiện nơi đó cách Bắc Đô khoảng hai nghìn cây số, không có chuyến bay cũng không có tàu cao tốc đến đó.
Khi đầu óc Hà Đông Phàm còn đang mải mê nghĩ ngợi lung tung, bỗng cảm thấy ghế ngồi khẽ rung.
Cậu không kiên nhẫn quay đầu, thấp giọng nói:
"Đừng đá ghế tôi nữa."
Bạn ngồi sau bị oan, nghiến răng nói:
"Tôi đá ghế cậu bao giờ?"
Ngay sau đó, bàn học cũng khẽ rung lắc.
Thầy giáo đang giảng bài bỗng im lặng, đứng trên bục giảng, một tay vịn vào bàn, một tay cầm đề bài, vẻ mặt đầy nghi hoặc quan sát xung quanh.
Không biết ai đó nói khẽ:
"Động đất! Là động đất!"
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, cảm giác rung lắc đã biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!