Chương 26: Tha thứ

Ninh Hân không nhớ mình đã chạy ra khỏi nhà như thế nào. Không nhớ thời tiết hôm đó. Không nhớ đã chạy qua những con phố nào. Không nhớ đã va chạm với bao nhiêu người trên vỉa hè, cũng không nhớ đã buộc bao nhiêu xe dừng lại khi băng qua đường. Không nhớ gì cả.

Sau đó, khi màn đêm buông xuống, cô nhận được điện thoại từ bệnh viện.

Đến nơi, chưa kịp biết tình hình thế nào, cô đã bị nhét cho một đống giấy tờ, nói người bị thương đang cấp cứu, bảo cô đi đóng tiền.

Trong đầu Ninh Hân chỉ còn hai chữ "đóng tiền". Dường như, nếu cô đóng tiền, mọi chuyện sẽ ổn.

Nhưng khi đến quầy thu ngân, móc hết tiền trong người chỉ được hơn một trăm tệ, bị y tá thu ngân nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ, cô mới bắt đầu cảm nhận được.

Nước mắt bắt đầu tuôn trào không kiểm soát, toàn thân run rẩy. Không nói được lời nào, chỉ liên tục đẩy hóa đơn vào trong quầy.

Cử chỉ của cô thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Nhưng y tá thu ngân như đã quen, gọi với một y tá khác trong sảnh "Qua đây an ủi người nhà bệnh nhân."

Ninh Hân được y tá đưa ra khỏi quầy thu ngân. Y tá thấy cô còn trẻ, hỏi ba mẹ đâu? Hoặc có người thân nào có thể đến giúp không? Ninh Hân không nói gì, chỉ lắc đầu.

"Ninh Hân?" Có người gọi cô. Ninh Hân ngẩng đầu lên, thấy mẹ Thịnh Dực bưng một chậu nhựa đựng khăn mới, đứng không xa. Trong phút mơ hồ, cô nhớ ra ba Thịnh Dực cũng nằm ở bệnh viện này. Ninh Hân lập tức đứng dậy, cuối cùng cũng lên tiếng "Dì ơi."

Mẹ Thịnh Dực dùng ánh mắt khó tin nhìn cô. Cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, nhưng rất rối, tóc mai dính vào cổ, như vừa từ dưới nước lên được sấy khô. Còn đôi chân đi dép lê, rất dơ.

Cuối cùng, mẹ Thịnh Dực giúp Ninh Hân đóng hơn ba nghìn tệ.

Bà ở lại với Ninh Hân chờ ngoài phòng cấp cứu. Vì người phát hiện mẹ Ninh Hân tự tử đã báo cảnh sát, nên có cảnh sát đến tìm hiểu tình hình từ Ninh Hân. Mẹ Thịnh Dực cũng hiểu đại khái sự việc.

Mẹ Ninh Hân được cứu sống tạm thời, vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Bác sĩ cấp cứu nói với Ninh Hân "Người nhà phải có tâm lý chuẩn bị."

Lúc đó Ninh Hân chỉ thấy chóng mặt. Mẹ Thịnh Dực đỡ Ninh Hân ngồi xuống ghế, bà đi nói chuyện với bác sĩ "Con tôi không chấp nhận được, bác sĩ có gì cứ nói với tôi."

Thực ra bác sĩ cũng không nói gì nhiều. Không ngoài việc phải có tâm lý chuẩn bị, hy vọng không cao, nhưng nếu người nhà không từ bỏ, bệnh viện sẽ cố hết sức. Còn nữa, phải chuẩn bị tiền.

Ninh Hân thực ra đều nghe thấy, kể cả câu "con tôi" của mẹ Thịnh Dực.

Ninh Hân bình tĩnh lại một chút "Dì ơi, cháu còn tiền, cháu về lấy ngay đây, dì có thể… giúp cháu trông nom một chút được không?"

Khi nói đến yêu cầu cuối cùng, giọng cô thay đổi, nghẹn ngào.

Mẹ Thịnh Dực gật đầu.

Ninh Hân vừa định đi thì bị gọi lại.

Mẹ Thịnh Dực đứng cách Ninh Hân khoảng hai mét, mắt nhìn cô "Đừng gọi điện cho Thịnh Dực, nó ở xa như vậy cũng không giúp được gì cho cháu, chỉ ảnh hưởng đến nó thôi."

Ninh Hân dừng lại vài giây, gật đầu.

Ninh Hân về nhà trọ, lấy tiền mặt và thẻ ngân hàng rồi lại đến bệnh viện.

Sáng hôm sau, cô lại đóng thêm một lần tiền nữa.

Chiều, hóa đơn lại đến. Ninh Hân đã hết tiền.

Cô không dám đứng trước phòng bệnh, sợ y tá hỏi tại sao chưa đóng tiền, càng sợ vì không đóng tiền mà bị thông báo không thể tiếp tục cấp cứu.

Cách nhanh nhất để có tiền không phải là không có.

Ninh Hân tham gia trận đấu cá cược ở câu lạc bộ võ tự do.

Hôm đó, Ninh Hân thắng không quá khó khăn. Khi cô được giơ tay tuyên bố chiến thắng, cả khán đài đều hò reo cho tân binh này. Nhưng cô không nghe thấy tiếng hò reo, dường như cả thế giới chỉ còn lại tiếng thở dốc của cô. Hôm đó cô thắng hơn bảy nghìn tệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!