Chương 105: Cố gắng hết sức

Thịnh Dực sống ở phía nam thành phố. Lần này, anh đi xuyên thành phố đến Đại học Ngọc Hòa để mua món đậu phụ nướng thơm ngon cho vợ.

Vợ anh trước đây là sinh viên Đại học Ngọc Hòa. Hiện giờ cô ấy đang mang thai và đột nhiên thèm món ăn này.

Ninh Hân hiện tại cũng sống ở phía nam thành phố.

Thịnh Dực nhìn nhẫn cưới trên tay Ninh Hân và nói: "Hiện giờ em ở đâu. Tiện đường anh chở em về"

Ninh Hân ngồi vào ghế phụ, đọc địa chỉ nhà mình cho Thịnh Dực.

Thịnh Dực không cần dùng định vị. Nơi Ninh Hân ở, anh vẫn nhớ đường.

Chiếc xe lăn bánh, đều đều rời đi.

Ninh Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh đường phố lùi lại, trong đầu lại nghĩ đến điều cô vừa trò chuyện với Dương Hiểu Trinh.

– Thế giới này thật rộng lớn, những người đã chia xa, nếu có thể gặp lại, chắc chắn là duyên phận.

Vì vậy, cô lên xe, không phải vì hai chữ "tiện đường," mà vì cô biết mình còn nợ anh một lời xin lỗi.

Có lẽ, duyên phận là như thế này.

Qua từng cột đèn đỏ, cuối cùng Ninh Hân cũng chuẩn bị xong tâm lý.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy bình thản: "Thịnh Dực, em muốn nói xin lỗi anh."

Thịnh Dực lái xe, nét mặt không rõ ràng, nhưng Ninh Hân nhìn thấy rất rõ yết hầu anh khẽ chuyển động.

Cô tiếp tục: "Cái chết của ba em là một tai nạn, không phải lỗi của anh. Anh không cần tự trách. Chuyện đó, em chưa bao giờ đổ lỗi cho anh, cũng không nghĩ đó là trách nhiệm của anh. Những gì em nói năm đó là vì có lý do, không phải thật lòng."

Một lúc lâu sau, Thịnh Dực mới lên tiếng.

Giọng anh nghẹn lại, không giấu được xúc động: "Hân Hân, đừng xin lỗi. Người nên xin lỗi là anh."

Ngày chia tay, từng lời Ninh Hân nói, Thịnh Dực vẫn nhớ rất rõ.

– Thịnh Dực, chúng ta chia tay đi.

– Chúng ta không thể tiếp tục nữa.

– Không có tình yêu, làm sao sống cả đời được?

– Đừng tự lừa dối nữa. Giữa chúng ta làm gì có tình yêu?

– Tình cảm từ hồi cấp ba chỉ là rung động ngây ngô, đâu phải là tình yêu cả đời.

– Ngay từ đầu, chúng ta đã không có mối quan hệ bình thường. Từ trước đến nay, chúng ta chỉ là bạn đồng hành để tồn tại.

– Anh dám nói, tình cảm anh dành cho em không có "mắc nợ" và "trách nhiệm" sao?

– Năm đó, vì anh hẹn em ra ngoài tỏ tình, ba em mới phải đến đón em, rồi bị tai nạn giao thông mà mất! Vì anh, em mới không có ba! Mẹ em mới thành ra như vậy! Em mới biến thành thế này!!!

Cái chết của ba Ninh Hân luôn là nỗi day dứt và tự trách lớn nhất trong lòng Thịnh Dực.

Đặc biệt là khi mẹ Ninh Hân phát bệnh, trách mắng Ninh Hân, trách cô hôm đó nếu không đi ra ngoài, ba cô đã không gặp tai nạn.

Nhưng nói cho cùng, làm sao có thể trách Ninh Hân?

Rõ ràng là anh đã hẹn cô ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!