Đám cưới được tổ chức tại một khu biệt thự riêng ở ngoại ô Ngọc Hòa, do Hà Đông Phàm chọn.
Ninh Hân hỏi tại sao lại chọn nơi đó.
Hà Đông Phàm chỉ đáp một từ: "Đắt!"
Lúc đó, Ninh Hân đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, nghe thấy từ ngữ mộc mạc này liền ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Hai ánh mắt giao nhau trong hai giây.
Cô nhắm mắt lại, ngả người xuống sofa một cách bất lực, lấy sách che mặt.
Hà Đông Phàm lại ghé sát tới, cắn cắn và chọc ghẹo cô nhưng cô vẫn không phản ứng.
Cuối cùng, khi cậu cù léc, cô mới không nhịn được, co người lại mà bật cười.
Hà Đông Phàm có một thẻ lương, mỗi tháng lương đều được chuyển vào đúng hạn. Cậu chỉ giữ lại vài trăm đồng làm tiền tiêu vặt, số tiền cụ thể phụ thuộc vào hàng trăm của tháng đó, còn lại, tất cả đều chuyển cho Ninh Hân.
Cậu còn có một thẻ tín dụng dùng để chi tiêu phát sinh, mỗi tháng cũng chỉ tiêu một đến hai ngàn đồng. Đến kỳ hạn Ninh Hân sẽ giúp cậu thanh toán.
Nhiều năm qua, mọi việc vẫn diễn ra như vậy.
Kể từ khi cầu hôn, Hà Đông Phàm đã cầm thẻ của Ninh Hân với lý do chuẩn bị đám cưới.
Khi cậu tiêu tiền, Ninh Hân sẽ nhận được tin nhắn thông báo từ ngân hàng.
Ninh Hân luôn nghĩ rằng chi phí lớn nhất của đám cưới chắc chắn là tiền đi lại và chỗ ở cho bạn bè, người thân, sau đó là tiền bàn tiệc.
Nhưng thực ra không phải.
Tin nhắn đầu tiên mà cô nhận được về một khoản chi lớn là để mua váy cưới.
Khi đó Ninh Hân đang ở phòng dạy võ, vừa kết thúc buổi học. Trong lúc từ từ uống nước cho dịu cổ họng, cô mở điện thoại kiểm tra tin nhắn chưa đọc.
Khi nhìn thấy, cô bị sặc nước, ho liên tục.
Cô đặt ly nước xuống, đếm từng chữ số: "Đơn vị, chục, trăm, nghìn, vạn, chục vạn…"
Vội vàng gọi cho Hà Đông Phàm, cô nói rằng hình như thẻ ngân hàng đã bị mất tiền.
Ở đầu dây bên kia, Hà Đông Phàm bình thản đáp: "Anh tiêu đó, mua váy cưới rồi."
Ninh Hân không muốn tiêu quá nhiều tiền cho những thứ như vậy, vì đó đều là tiền mồ hôi công sức của cậu.
Hơn nữa, bình thường cậu cũng không tiêu pha gì nhiều.
Cô đưa ra ý kiến "phản đối."
Phản đối vô hiệu.
Vì số tiền đó là do chính cậu kiếm được.
Điều Ninh Hân không ngờ là váy cưới chỉ là khởi đầu.
Cô than thở với Dương Hiểu Trinh: "Anh ấy hình như nghĩ cái gì đắt là cái đó tốt."
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Dương Hiểu Trinh giơ hai tay, đảo mắt: "Hân Hân, cậu nói vậy làm tớ có cảm giác cậu đang khoe khoang."
Khoe, khoe khoang?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!