Buổi sáng, đồng nghiệp của Ninh Hân vì được phép về sớm hơn một tiếng vào đêm giao thừa nên hôm nay đã đến thay ca sớm hơn một tiếng.
Sau khi bàn giao công việc xong, Ninh Hân vừa định rời đi thì thấy tóc vàng và tóc đỏ ra tính tiền mạng.
Ninh Hân đứng trong quầy, từ tốn thu dọn đồ đạc.
Khi hai người họ vừa bước ra khỏi quán net, Ninh Hân nhanh chóng đeo balo lên và đi theo.
Tối qua trời có tuyết rơi, đường phố đã được rắc thuốc tan tuyết nên giờ đây còn ướt đẫm.
Không khí lạnh như những lưỡi dao cắt vào mặt, Ninh Hân kéo khăn quàng cổ lên cao hơn một chút.
Cô đi theo sau tóc vàng và tóc đỏ, trong lòng nghĩ chỉ theo họ đến bến xe buýt thôi sau đó sẽ dừng lại.
Đang nghĩ như vậy thì nhìn thấy Hà Đông Phàm từ một quán net khác bên đường bước ra. Cậu co người lại vì không khí lạnh đột ngột, sau đó kéo khóa áo phao lên kín cổ, vẫy tay chào tóc vàng và tóc đỏ.
Ninh Hân lập tức chạy đến, tiếng bước chân vang rõ mồn một.
Hà Đông Phàm thấy có người chạy thẳng về phía mình, ban đầu còn thấy kỳ lạ. Đến khi cô chạy gần lại, qua ánh mắt của người trước mặt, cậu nhận ra đó là Ninh Hân, dù phần lớn khuôn mặt đã bị khăn quàng cổ che kín.
Khi Hà Đông Phàm kịp nhận ra Ninh Hân đã nắm lấy ống tay áo phao của cậu.
Hà Đông Phàm bất đắc dĩ nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, thở ra một hơi khói trắng: "Chị muốn gì?"
Ninh Hân kéo khăn quàng cổ xuống, để lộ khuôn mặt: "Chúng ta nói chuyện một chút."
"Không muốn nói chuyện với chị," cậu từ chối lạnh lùng.
Ninh Hân mở miệng định nói, không khí lạnh ngay lập tức tràn vào miệng khiến lưỡi cô tê dại.
Cô liếm môi, nói: "Hà Đông Phàm, hôm qua chị có thái độ không tốt, chị xin lỗi."
Có vẻ không ngờ rằng cô lại nói vậy, ánh mắt Hà Đông Phàm cụp xuống nhìn cô.
Hai giây sau, Ninh Hân tiếp tục: "Đi thôi, chị mời em ăn sáng."
Hà Đông Phàm im lặng một lúc, quay đầu nhìn về phía tóc vàng và tóc đỏ: "Hai cậu về tiệm cắt tóc trước đi, tôi xong việc sẽ đến."
Tóc vàng và tóc đỏ không nói gì, quay người bước đi.
Ninh Hân hỏi Hà Đông Phàm muốn ăn gì, cậu nói muốn ăn cháo đậu xanh.
Gần đây có một tiệm ăn sáng phong phú, Ninh Hân từng đến cùng Thịnh Dực một lần, ở đó có món cháo đậu xanh.
Cô kéo tay áo cậu, cười nhẹ: "Đi thôi, gần đây có chỗ đó."
Hà Đông Phàm không nhúc nhích, ánh mắt dừng lại trên cánh tay mình, nơi có bàn tay của cô đang nắm lấy.
Nhận ra ánh mắt cậu, Ninh Hân lập tức buông tay, kéo khăn quàng cổ lên che kín nửa dưới khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt như lúc nãy.
Cô nói giọng nghèn nghẹt qua lớp khăn quàng cổ: "Đi thôi."
Cô đi trước, tóc buộc cao đuôi ngựa, tay đút vào túi áo, sau lưng là chiếc balo vải đã bạc màu.
Cứ đi được vài bước cô lại quay đầu nhìn cậu, như đang canh chừng sợ cậu chạy mất.
Đi thêm vài bước nữa, cô lại làm như vậy.
Hà Đông Phàm cảm thấy hôm nay cô có chút kỳ quặc, khác với ấn tượng trước đây của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!