Tuần trăng mật là cái gì?
Vấn đề này lúc trước Ngụy Tỷ đã cho đáp án rồi.
Nhưng mà Lăng Chân cảm thấy đáp án của anh củi cái gì lửa đó lại lộ ra vẻ không đứng đắn, vì thế cũng không tiếp thu.
Sau khi hôn lể kết thúc, khách mời lục tục rời khỏi hòn đảo. Ngụy Tỷ đặt khách sạn một tuần, cho nên bọn họ sẽ ở riêng thêm mấy ngày ở nơi được xưng là "Thánh địa tuần trăng mật" trên đảo.
Trước khi Trịnh Xuyến Xuyến đi có tới chào tạm biệt Lăng Chân.
Cô gái nhỏ thừa dịp không có ai, lén giữ chặt vạt áo của Trịnh Xuyến Xuyến, khẽ hỏi: "Chị Xuyến Xuyến, rốt cuộc "Tuần trăng mật" là gì?"
Trịnh Xuyến Xuyến ngăn lại: "Hừm, còn không phải là chuyến du lịch của hai người sao!"
Lăng Chân khẽ thở ra, đúng là! Nào có kỳ lạ như Ngụy Tỷ nói chứ!
Nhưng mà Trịnh Xuyến Xuyến lại nhíu mày, nở nụ cười xấu xa: "Đương nhiên, du lịch này không giống với du lịch kia. Nếu mà cứ bình yên trôi qua thì coi như lãng phí số tiền lớn của Ngụy tổng nhà em... Em biết căn phòng này của em khó đặt trước thế nào không! Anh ta còn đặt lâu như thế!"
Lập tức Lăng Chân cảm thấy hơi tiếc: "Vậy không thể lãng phí không thể lãng phí!"
Nụ cười trên mặt Trịnh Xuyến Xuyến có hơi xấu xa, nhìn Lăng Chân từ trên xuống dưới: "Đến đây... Lần này chị mang tới hàng tốt cho em, vốn còn muốn thừa dịp này sử dụng nhưng vẫn không dùng được, vẫn còn mới nha!"
Lăng Chân ngây thơ hỏi: "Là cái gì thế?"
Mấy phút sau, cô nhìn chằm chằm đồ trên tay, đỉnh đầu xuất hiện mấy dấu hỏi.
Dường như cái này là một bộ quần áo..... Nhưng, nhưng không phải bộ đồ bình thường.
Nửa trên chỉ có vài miếng vải và mấy sợi dây nhỏ, còn ở dưới... Ở dưới cũng không kém bao nhiêu!
Càng khoa trương hơn là lại phối với một chiếc cài... Chiếc cài lỗ tai thỏ bằng nhung trắng.
Lăng Chân giương mắt: "Đây, đây để làm gì?"
Cũng không thể mặc được? Cái này không thể nào mặc nha!
Trịnh Xuyến Xuyến tỏ vẻ sâu xa vỗ vỗ bả vai nhỏ của cô: "Cái này chị không nên dạy..."
Nói xong, cô Trịnh vỗ vỗ tay chạy đi như một áng mây.
Thâm tàng như tên vậy!
Để lại một mình Lăng Chân trừng mắt nhìn bộ đồ kia.
Cô thật sự không nhìn ra là gì nhưng cảm giác khá bỏng tay. Cuối cùng cô nghĩ một chút, dứt khoát nhét vào ngăn tủ đầu giường.
Mắt không thấy thì tâm không phiền!
Đảo nhỏ không có mùa đông, biển xanh trời trong, ánh nắng xán lạn, thời tiết mỗi ngày đều đẹp.
Tiễn khách mời đến tham gia hôn lễ xong, hai người bọn họ bắt đầu chuẩn bị đi tham quan đảo nhỏ.
Lăng Chân không có ý định xuống nước, cô chỉ mặc một bộ áo thun to rộng rãi, chiếc áo che đi mông cũng che lại chiếc quần đùi của cô. Phía dưới lộ ra đôi chân thẳng tắp tinh tế, trắng nõn đến phát sáng.
Trước khi ra cửa, cô cúi đầu nghiêm túc bôi kem chống nắng cho mình.
Ngụy Tỷ ra khỏi phòng thay đồ, nửa người trên trần trụi, vừa đi vừa mặc áo chữ T màu trắng, cơ bụng như ẩn như hiện. Anh mặc xong thì cúi đầu nhìn Lăng Chân đang ngồi ở mép giường bôi kem chống nắng lên chân.
Ngụy Tỷ đi tới ngồi xuống trước mặt cô, nắm cổ chân xinh đẹp của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!