Lăng Chân nhíu đôi mi thanh tú. Có vài người ăn không được thì muốn đạp đổ, Lăng Huyên chính là loại người có tâm lý vặn vẹo thế này.
Lăng Chân cũng không chột dạ, bởi vì giữa nguyên chủ và Thẩm Ngôn Sơ chưa từng xảy ra "Chuyện hư hỏng". Điều cô lo lắng nhất là nếu như Ngụy Tỷ biết chuyện vợ mình có khuynh hướng "Phản bội" thì có bị kích động trở thành nhân vật phản diện không?
Trong giây phút đó hiện lên rất nhiều suy nghĩ, há to miệng đang muốn mở miệng thì bên người lại vang lên giọng nói lạnh lẽo: "Tôi từng nói bảo cô cút đi."
Trên gương mặt lạnh lùng của anh bao phủ vẻ mờ mịt, trong giọng nói lộ vẻ tàn nhẫn. Lăng Chân đứng bên cạnh anh hơi run rẩy một chút, giờ mới biết bình thường Ngụy Tỷ đối với cô rất dịu dàng. Có đôi lúc ông trùm bị làm phiền đến mức giống như muốn ăn thịt người.
Lăng Huyên cũng bị dọa đến mức khôi phục lại lí trí, khẽ ngập ngừng nói: "Tôi, tôi muốn nói với anh, Lăng Chân thích Thẩm..."
Cô còn chưa nói dứt lời lại bị một người đàn ông trung niên chạy đến túm lấy cắt ngang.
Vừa rồi người quản lý của Lăng Huyên đang bận bịu giao tiếp với các tiền bối trong nghề không rảnh trông chừng cô ta, vậy mà cô ta lại gây chuyện rồi! Người quản lý vừa nãy nhìn thoáng qua, lập tức da đầu run lên.
Lần này Khánh Tỷ đầu tư bộ << Tiên Vấn>> này đến khoảng bảy mươi phần trăm, Lăng Huyên cản người kia cũng chính là Ngụy tổng của Khánh Tỉ!
Trong truyền thuyết ông lớn này rất ít hoạt động giao thiệp, tính tình tệ đến mức khó tiếp xúc, bình thường ghét nhất là nghệ sĩ đi đến tiếp cận. Người quản lý cố gắng cười làm lành nói: "Ngụy tổng, nghệ sĩ của chúng tôi không hiểu chuyện, xin thứ lỗi!"
Ngụy Tỷ không cho chút mặt mũi nào, ánh mắt âm trầm đảo qua, khóe môi giễu cợt: "Giải trí Tinh Hoa?"
Người quản lý cười ngượng ngùng: "Vâng, vâng."
Ngụy Tỷ không nói gì nữa, dẫn theo Lăng Chân rời đi, người quản lý vội vàng kéo Lăng Huyên nhường đường. Lúc đi qua bọn họ, Ngụy Tỷ bỏ lại một câu lạnh lùng: "Đừng xuất hiện ở trước mặt tôi lần nữa."
Lăng Chân không hiểu rõ ý của anh, quay đầu nhìn lại ngườ quản lý của Lăng Huyên, lại phát hiện sắc mặt anh ta xanh mét.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Lăng Huyên mới giậm chân một cái: "Anh Vương, sao anh lại không cho tôi nói chuyện!"
Cơn giận mà người quản lý kiềm nén nãy giờ lúc này mới bùng lên, phun về phía Lăng Huyên: "Cô nói cái rắm! Cút nhanh về nhà đi, đừng ở đây làm mất mặt xấu hổ nữa!"
Lăng Huyên choáng váng: "Tôi còn chưa làm quen với nhà sản xuất mà!"
"Còn làm quen cái rắm! Bộ phim này không liên quan gì đến cô nữa rồi, bùn nhão không thể trát tường được! Phí công ông đây bỏ nhiều sức lực như thế, cút mau!"
Sớm biết như thế thì anh nên đưa nữ nghệ sĩ hiểu chuyện tới. Trước trước sau sau bận rộn lâu như thế mà cuối cùng lại bị nhà đầu tư phạt mình, thật xúi con mẹ nó quẩy!
...
Trên đường về nhà im lặng mà bình tĩnh.
Ngụy Tỷ lái xe, Lăng Chân ngồi cạnh ghế lái. Cô không biết nhiều loại xe, nhưng dường như xe của Ngụy Tỷ rất đắt, ngồi vào rất dễ chịu.
Trên đường, Lăng Chân lén nhìn Ngụy Tỷ mấy lần. Đến lúc nhìn lén lần thứ ba thì bỗng nhiên Ngụy Tỷ nghiêng mặt qua, đôi mắt đen nhánh âm thầm nhìn cô: "Nhìn cái gì?"
Vừa lúc đèn đỏ xe dừng lại.
Lăng Chân bối rối dời mắt qua chỗ khác, qua mấy giây Ngụy Tỷ vẫn nhìn cô. Lăng Chân đành phải nhìn anh, chớp mắt một cái: "Tôi đang nhìn xem anh có tức giận hay không?"
Ngụy Tỷ khẽ nhíu mày: "Cô cảm thấy thế nào?"
Lăng Chân mím mím môi, nhìn thấy tâm tình của anh rất bình thản, nên thử câu nói mà gần đây mình học được: "Anh xem, răng anh chắc, lưỡi lại mềm, nhưng sau này già rồi thì răng cũng rụng sạch, nhưng lưỡi vẫn còn đó, điều này nói rõ cái gì?"
Lăng Chân muốn cải tạo nhân vật phản diện hắc hóa thành một thanh niên tốt văn minh lễ phép nên bình thường cô tích lũy không ít những câu nói này, nói lên có vẻ rất có đạo lý.
"Nói rõ mềm mại mới có thể dài lâu!" Lăng Chân lại nói tiếp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. "Trong lòng dịu dàng ấm áp, gặp chuyện không quá khích hung hăng mới có thể dài lâu, sống vui vẻ!"
Bên mặt Ngụy Tỷ, từ xương lông mày đến đường cong mũi đều vô cùng sắc bén, anh không chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên câu môi lên khẽ cười một cái.
Lăng Chân nhìn anh cười thì hơi đỏ mặt, ho một tiếng dịu dàng nói: "Anh nói có đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!