Chương 8: Tiên tử nhân gian

"Mau mau nhìn kìa, Lăng Chân muốn khiêu vũ!"

Tống Chiêu là người đầu tiên nhìn thấy Lăng Chân đứng trong sàn nhảy nên vội vàng gọi bạn bè tới xem.

"Con mẹ nó, thật sự là cô ta!"

Bọn người Đinh Trạch vì muốn xem náo nhiệt nên đi tới bên trong đám người, còn nhường vị trí tốt nhất cho Thẩm Ngôn Sơ và Giản Ôn Di.

Đúng là ở nơi có tiếng nhạc, Lăng Chân vẫn phải biểu hiện mình. Mặc dù khoảng thời gian gần đây cô đều rất an phận, nhưng nhìn xem, khi vừa có cơ hội thì cô vẫn không kiềm chế được!

Tất cả mọi người ôm lấy tâm tư chế giễu, dù sao bọn họ cũng biết Lăng Chân không có khiếu khiêu vũ... Nếu có thì trước kia đã sớm biểu diễn trước mặt anh Ngôn vô số lần rồi!

Huống chi khúc nhạc cổ cầm này du du dương dương, ngay cả tiết tấu cũng không tìm ra thì có thể nhảy tốt mới là lạ.

Cô gái đứng yên trong sàn nhảy mấy giây, sau đó chậm rãi cúi người, bỏ giày cao gót, đôi chân trắng nõn giẫm lên đá cẩm thạch có hoa văn trên sàn nhà.

Bọn người Thẩm Ngôn Sơ nhìn cô là xem náo nhiệt, những người xa lạ khác nhìn cô bởi vì cô vô cùng xinh đẹp.

Nhưng giống như thế, cũng không ai muốn cô nhảy cả, mọi người chỉ mượn cơ hội này xích lại gần nói chuyện phiếm, đợi chút nữa bài này kết thúc có thể tham gia vào giai điệu náo nhiệt.

Đúng lúc này, tiếng đàn phát ra âm thanh réo rắt thanh âm rung động, cô gái mặc váy đỏ chuyển động trong sàn nhảy!

Cô nhón mũi chân, chậm rãi lướt qua một vòng, hai cánh tay mềm dẻo như lụa, chậm rãi nâng lên không trung.

Đinh Trạch tùy ý nhìn lướt qua, đột nhiên cảm giác có điều gì là lạ, sao cô nhìn thấy giống như thật thế? 

Cô lại nhìn qua Thẩm Ngôn Sơ và Giản Ôn Di ở bên cạnh, vậy mà bọn họ đều nhìn Lăng Chân rất chăm chú.

Người trong đại sảnh dần yên tĩnh trở lại.

Theo động tác cánh tay của Lăng Chân, nếp gấp tay áo màu đỏ sậm rủ xuống khẽ động, ngay sau đó cô ngẩng cằm lên, hai cánh tay lúc lên lúc xuống tạo thành một vòng tròn trôi chảy trong không trung, sau đó không hề dừng lại mà nhảy dạng chân một cái.

Hai chân thon dài trắng nõn dạng ra, váy áo đỏ sẫm của cô lướt nhẹ, trong giây phút cô tung người bay lên thì tất cả mọi người vô thức nín thở.

Sau đó mũi chân chạm đất, vững đến mức không có một tiếng vang.

Đám người kinh ngạc ba giây, sau đó mới bùng lên tiếng khen hay rất to!

Chỉ vỏn vẹn hai động tác lại như nước chảy mây trôi, tự nhiên vốn có. Giờ phút này, ánh mắt từ bốn phương tám hướng trong đại sảnh đều bị cô gái mặc váy đỏ như thần tiên này hấp dẫn.

Lăng Huyên ẩn trong đám người, kinh sợ mà trừng mắt muốn nứt ra.

Làm sao có thể?

Lăng Chân học khiêu vũ từ lúc nào? Chẳng lẽ cô ta biết trước có buổi dạ hội này cho nên đã chuẩn bị từ sớm?

Lăng Huyên kéo váy của mình, gần như muốn xé rách chiếc váy.

Cô nhìn chăm chăm vào Lăng Chân, trong lòng cầu nguyện: Nhảy sai đi! Nhảy sai đi! Để cô ta ngã xuống đi!"

Nhưng khúc nhạc cổ lại càng trong trẻo, Lăng Chân gần như đắm chìm trong khúc nhạc đó, tâm tình càng lúc càng tốt.

Cô lui chân lại xoay người khiến cho người ta hoa mắt, sau đó cúi người giương cánh, những động tác yêu cầu phức tạp kia cô làm vô cùng nhẹ nhàng. Đôi mắt của cô gái xinh đẹp tỏa sáng, vẻ mặt tập trung, cả người như lông hồng nhẹ nhàng xinh đẹp.

Cuối cùng, cô ngửa người ra sau thật xinh đẹp rồi kết thúc điệu nhảy, hai mắt nhìn về phía phương xa mông lung.

Trong giây phút đó, trong lòng tất cả người xem dâng lên một ý nghĩ...

Cô là tiên tử thất lạc trong nhân gian.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!