Đầu tiên Lăng Chân hơi kinh ngạc, sau đó cảm thấy cảm động.
Mặc dù cái này là một bước nhỏ trong cuộc sống nhưng là một bước lớn giúp nhân vật phản diện thoát khỏi hắc hóa!
Thật ra giữa cô và Ngụy Tỷ có khoảng cách an toàn, Lăng Chân hơi nghiêng đầu vừa đúng lúc nhìn thấy chiếc cằm hoàn hảo của người đàn ông này, mi mắt dài và sóng mũi cao.
Mặc dù anh nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng trong lúc vô tình lão đại ngang ngược lại lộ ra chút dịu dàng, vẫn có lực sát thương rất lớn.
Nhưng mà Lăng Chân nhanh chóng bình tĩnh lại, sữa" Nấu" xong rồi, mùi thơm nồng nàn tỏa ra bốn phía. Ngụy Tỷ buông tay ra lui về một bên.
Lăng Chân thử đặt muôi lên ngực, đúng thật là nơi rắn chắc trơn mềm như thạch kia đỡ được thìa. Cô vui vẻ cười cười, cầm một bát đưa cho Ngụy Tỷ: "Nếm thử không?"
Mặc dù một bước cuối cùng là do Ngụy Tỷ giúp đỡ, nhưng nước gừng là do cô ép, sữa có đường là do cô nấu. Vì để kiểm soát nhiệt độ sữa nên cô nấu mấy nồi, tuy tay nghề hơi kém nhưng mà quan trọng là thành ý.
Ngụy Tỷ giương mắt nhìn cô một chút, lại đưa tay nhận lấy.
Trong không khí có mùi sữa thuần khiết lại có vị the của củ gừng, hương vị rất đặc biệt. Trong trí nhớ, lúc trước có người cũng nấu đồ cho anh như thế, là mẹ trước khi sinh bệnh.
Loáng thoáng mười năm trôi qua rồi, không có ai tự tay làm gì cho anh cả.
Cô gái trước mặt có đôi mắt hạnh cong cong mong đợi nhìn anh, khi thấy anh uống xong một hớp thì lập tức hỏi: "Ngon không?"
Ngụy Tỷ nếm thử một miếng, anh nhướng đuôi lông mày lên, sau đó mặt không đổi sắc mà uống hết một chén nhỏ: "Cũng ngon."
Lăng Chân nghe thế thì có cảm giác vô cùng thành công, sau khi Ngụy Tỷ rời khỏi phòng bếp thì cô dựa theo cách đó nấu một bát. Sau khi cô nấu xong thì vô cùng hăng hái thử một miếng: "Phụt..."
Cũng ngon cái quỷ gì!!!
Cay đến mức cô muốn khóc lên!
Đúng thật là khẩu vị của lão đại rất nặng...!
...
Cuộc sống cứ thế trôi qua, khi thấy cách tiệc rượu càng lúc càng gần thì cảm giác bất an của Lăng Chân càng lúc càng nặng.
Cô muốn làm thí nghiệm mỗi ngày đều quan sát tâm trạng của Ngụy Tỷ, cô cảm thấy tâm trí của lão đại rất ổn định, dường như không có dấu hiệu bị kịch bản thúc đẩy.
Những thứ thúc đẩy anh hắc hóa ngoại trừ vì cô thay đổi thì còn có người chị cực phẩm ngấp nghé nhân vật phản diện. Đương nhiên trước mắt nam chính đối lập nhân vật phản diện không có liên quan gì đến Ngụy Tỷ.
Lăng Chân vừa tỉ mỉ bồi dưỡng tình cảm với lão đạo, vừa thầm cầu nguyện những người này mãi mãi đừng có quan hệ gì với Ngụy Tỷ.
Nhưng không ngờ rất nhanh đã có người tiếp cận.
"A lô? Chị đang ở ngoài cư xá của em, mau ra đây đón đi!"
Lúc Lăng Chân nhận điện thoại của Lăng Huyên thì thật sự cảm thấy không còn gì để nói.
Cô thật sự đánh giá thấp năng lực hành động và mức cố chấp với em rể của người chị cực phẩm này rồi.
Lăng Huyên biết bọn họ ở cư xá nào nhưng không biết ở tòa nhà nào, cũng không biết phòng nào. Giờ phút này cô trang điểm lộng lẫy, ăn mặc xinh đẹp cầm theo hai hộp quà đứng ở cửa tiểu khu.
Cô còn đeo một chiếc kính râm nổi bật, người qua đường còn tưởng cô là minh tinh nào, thi nhau nhìn qua.
"Chị mang một hộp tổ yến em thích, còn có quà cho em rể nữa." Lăng Huyên đưa một tay lên tháo kính râm xuống, rất hưởng thụ sự chú ý của những người xung quanh. "Em nhanh đi, ven đường có người chụp chị đấy."
Lăng Chân bất đắc dĩ thở dài: "Vậy chị đợi một lát."
Đi, trên mạng nghe không hiểu tiếng người, không cần phải nói thẳng trước mặt chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!