Chương 50: (Vô Đề)

Giây phút đầu tiên khi Lăng Chân nhìn thấy anh, trong đầu vô thức xuất hiện suy nghĩ, dường như anh gầy đi một chút.

Mấy ngày không gặp, hốc mắt của Ngụy Tỷ trở nên sâu hơn một chút, lộ vẻ càng thâm sau. Lúc anh nhìn cô giống như là dùng đôi mắt miêu tả từng chút ngũ quan của cô.

Suy nghĩ thứ hai của Lăng Chân là tức giận.

Anh làm nhiều chuyện quá đáng như thế vậy mà còn theo dõi cô, còn theo đến đây!

Suy nghĩ cuối cùng mới đáng sợ.

Vậy anh... Anh theo tới, cô lại bị giam sao?

Lúc đó cô nói ly hôn, nói muốn đi ra ngoài lưu diễn, Ngụy Tỷ đã tức giận như thế. Bây giờ cô lại bỏ trốn, trốn đến thành phố này, anh có thể hắc hóa nhốt cô vào bệnh viện tâm thần không...!

Ở nơi có Ngụy Tỷ này, Lăng Chân không hề có cảm giác an toàn, cô không biết có phải anh đã hoàn toàn hắc hóa rồi không, cũng không biết anh sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Trong vòng mấy ngày, trong lòng Lăng Chân hiện lên các loại cảm xúc rối loạn quấn lấy nhau.

Sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên căng thẳng, không nói chuyện, quay đầu bước đi.

Dù cho là tức giận hay sợ hãi, bây giờ Lăng Chân cũng muốn cách xa anh một chút.

Cô đi nhanh đến mức giống như một con thỏ nhỏ, bộ lông trắng thuần bay giữa không trung, chớp mắt đã chạy xa.

Mi mắt của Ngụy Tỷ run run, nhưng anh không đuổi theo ngay.

Lăng Chân đi một hơi thật xa, sau đó mới lén nhìn lại.

Ngụy Tỷ cũng không đi theo.

Cô khẽ thở ra, sau đó đi vào một nhà hàng ven đường, tìm góc khuất ngồi xuống, lúc này mới bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.

Sao Ngụy Tỷ tìm tới được?

Nếu như cô lại đổi nơi ở thì có phải anh vẫn tìm được cô không?

Thế giới lớn như thế, chẳng lẽ cô thật sự không thoát khỏi lòng bàn tay anh sao.

Lăng Chân đưa tay chống cằm, cô dựa người vào mặt bàn, hơi ủ rũ.

Cô chỉ tùy tiện đi vào quán cơm yên tĩnh này, cô ngồi không cũng không tiện nên mở menu chỉ mấy món ăn, đều là những món cô chưa từng nghe qua.

Khi món ăn lên, Lăng Chân tùy tiện thử một chút, quả thật không quá ngon. Món canh tên Tom yum này vừa cay lại nồng, Lăng Chân uống một hớp đã buông bát xuống bắt đầu ho khan.

Cô ho một lúc, có người đi đến khẽ đặt thứ gì đó lên bàn của cô.

Đáy mắt của Lăng Chân ẩn hiện nước mắt, vừa nâng mắt đã thấy mặt của Ngụy Tỷ.

Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, thả đồ vật xuống xong thì thu tay lại. Sau khi anh nhìn thấy ánh mắt của cô thì kiềm chế rủ mắt xuống, lạnh lùng xoay người rời đi.

Lúc này Lăng Chân mới nhìn thấy anh đặt ly sữa chua dâu xuống, là cô nói với anh cô rất thích nó.

Còn khuya ngày hôm trước, hộp dâu nhỏ trước cửa nhà cô...

Cũng là anh...

Ngụy Tỷ đến từ khi nào, sau khi đến anh vẫn yên lặng nhìn cô sao?

Anh... Rốt cuộc anh muốn gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!