Lăng Chân không hát thành lời, toàn bộ dùng âm tiết đơn thay thế, nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu một bài.
Đó là tiên tử trong Nguyệt cung vắng lặng ngâm nga giai điệu, nói lên sự tịch mịch và nỗi nhớ. Lăng Chân chỉ ngâm nga một đoạn ngắn, bỗng nhiên hơi nhớ khoảng thời gian an nhiên mà yên bình trong tiên cung, mới ý thức được thì ra mình rời nhà lâu như thế.
Lâu đến mức sắp xem nơi này là nhà.
Lăng Chân dừng lại, cong môi cười cười, quay đầu hỏi Ngụy Tỷ: "Êm tai không?"
Người đàn ông bên cạnh cô chợt đưa tay, nắm cổ tay cô.
Tiếng hát của Lăng Chân vô cùng linh hoạt kỳ ảo, chỉ giai điệu đơn giản mà có thể được cô hát nghe như tiếng trời.
Nhưng Ngụy Tỷ lại có cảm giác khó hiểu.
Cô giống như tiểu tiên nữ, hát một ca khúc như tự nhiên, sau khi hát xong lại như muốn theo gió bay đi.
Hình ảnh xinh đẹp như thế lại làm cho trong phút chốc trong lòng Ngụy Tỷ xuất hiện một sợi dây nhỏ màu đen, vô thức nắm chặt tay cô.
Lăng Chân "Hít" một tiếng, khẽ nói: "Đau..."
Ngụy Tỷ bình tĩnh lại, ngăn chặn sự âm u lúc nào cũng có thể phun trào trong đáy lòng mình, nâng cổ tay cô lên nhìn một chút."
Làn da Lăng Chân vừa trắng vừa mềm, chỉ hơi dùng sức bóp một chút đã đỏ lên. Anh dùng ngón tay vuốt vuốt: "Thật xin lỗi."
Lăng Chân không vui, rút tay về: "Hát cho anh nghe anh còn bóp tôi, gì vậy hả?"
Ngụy Tỷ cười, đưa tay mình cho cô: "Cho em bóp lại."
Lăng Chân cầm cổ tay anh, ống tay áo của anh không nhuốm bụi trần, mu bàn tay của trắng trẻo che đi mạch máu màu xanh nhạt và gân xanh. Cô nhìn qua, buông xuống: "Tôi mới không thèm bóp anh."
Ngụy Tỷ cong môi, kéo cô tiếp tục đi, nối tiếp câu chuyện khi nãy: "Êm tai."
Lăng Chân đắc ý cười cười: "Đó là đương nhiên."
Ngụy Tỷ lập tức hỏi: "Học từ đâu thế?"
Lăng Chân giả vờ, chớp mắt: "Là mẹ tôi... Bài ca ở quê bà ấy."
Dưới bóng đêm, Ngụy Tỷ nghiêng mặt nhìn qua cô một cái, không nói gì.
Không biết hai người đi bao lâu, cuối cùng Lăng Chân hơi mệt mỏi thì bọn họ mới trở lại bãi đỗ xe.
Xe chạy về nhà đi trên đường cái trống trải, lúc đi ngang qua quảng trường không biết tên, bỗng nhiên nghe thấy tiếng reo hò.
Lăng Chân hạ cửa sổ xuống nhìn ra ngoài: "Sao thế?"
Ngụy Tỷ không nhìn, bình tĩnh lái xe, gọi cô: "Lăng Chân."
Lăng Chân quay đầu: "Sao?"
"0 giờ." Ngụy Tỷ nói: "Chúc mừng năm mới."
Giờ Lăng Chân mới biết được, thì ra những người trên quảng trường đang đếm ngược và đón năm mới.
Lúc trước, cô không có khái niệm quá sâu sắc về thời gian, bởi vì từ khi cô có thần thức thì đã ở tiên giới, cuộc sống của cô dài dằng dặc như đất trời.
Đã là người phàm thì tuổi thọ ngắn ngủi, cả đời chỉ có mấy chục cái nóng lạnh. Cho nên mỗi khi kết thúc một năm, mỗi một ngày lễ đến đều đáng xem trọng, đều đáng reo hò như thế.
Cô ở đây cũng cảm nhận được cảm giác, cảm giác thật sự chỉ nhân gian mới có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!