Lăng Chân nhìn số dư còn lại trong thẻ ngân hàng của mình, cảm thấy nó quá nhiều.
Bây giờ cô cũng là tiểu tiểu tiểu phú bà!
Nhân gian là một nơi thật thần kỳ, những thứ tiền tài được xem như cặn bã ở tiên giới thì ở đây lại cho người ta cảm giác vô cùng an toàn.
Tiên tử Lăng Chân hài lòng vỗ tay một cái, bắt đầu suy nghĩ buổi tối nên ăn gì.
Gần đây, Ngụy Tỷ đặc biệt dễ nói chuyện, giống như trùm phản diện hắc hóa có thể thật sự biến thành "Bạch hóa". Lăng Chân cảm thấy những chuyện mình làm nửa năm nay dùng mắt thường cũng có thể có hiệu quả. Vẻ tàn nhẫn ngày trước của Ngụy Tỷ càng ít thấy, lúc anh nhìn cô thường là vẻ vô cùng dịu dàng.
Điều này khiến cho khi ở trước mặt anh, lá gan của Lăng Chân càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng sẽ dám làm quá.
Mặc dù Ngụy Tỷ không đòi hỏi gì cô về chuyện đãi anh, nhưng Lăng Chân vẫn muốn thể hiện chút thành ý của mình. Dù sao thì suy nghĩ kỹ một chút, số tiền lớn cô kiếm được này là do anh đã nâng đỡ cô.
Càng nghĩ cô càng quyết định mình nên tự làm. Một là bởi vì bọn họ rất thường hay ra ngoài ăn cơm, những quán ngon xung quanh đã ăn cả rồi, hai là vì Ngụy Tỷ rất thích những món cô tự nấu.
Tài bếp núc của cô đã tốt hơn nhiều so với lúc mới tới, Lăng Chân quyết định tối nay dùng hết tuyệt kĩ cả đời để nấu một bàn lớn.
Chờ qua giờ tan ca của Khánh Tỷ, Lăng Chân mới gọi điện thoại cho anh: "Tan ca chưa?"
"Vừa tan ca." Ngụy Tỷ khẽ cười một tiếng, anh rất thích cô hỏi tung tích của mình.
Anh dừng một chút, khẽ nói mang theo vẻ trêu chọc không rõ: "Đang chờ em hẹn anh."
Lăng Chân nghe thì tai hơi ngứa, lại hơi nóng lên.
Từ lần trước Ngụy Tỷ cắn trái táo của cô, Lăng Chân vẫn không thể định nghĩa hành động này là gì. Đến khi cô học được một từ qua mạng, thì ra đám người ở nhân gian gọi hành động này là "Đánh lén trái tim thiếu nữ".
Dù sao Ngụy Tỷ cũng là một người đàn ông trưởng thành có sức quyến rũ không nhỏ, chỉ cần anh vô tình nói một câu sẽ khiến cho Lăng Chân đỏ mặt một giây.
Nhưng cô không phải thiếu nữ, cô là tiểu tiên nữ, cô từ chối sự mê hoặc của trùm phản diện lạnh lùng sắc đá.
Vì thế Lăng Chân lắc đầu, tỏ ra nghiêm túc nói với anh: "Tôi có chuyện quan trọng muốn bàn với anh."
Cách điện thoại anh vẫn tưởng tượng được gương mặt căng thẳng giả vờ nghiêm túc của cô, trong đáy lòng Ngụy Tỷ hơi ngứa, cầm áo khoác của mình đi ra ngoài, giọng nói mang ý cười: "Đại nhân nói đi."
Lăng Chân vờ ho một tiếng, sau đó giọng nói lại dịu dàng: "Trong nhà không có nhiều nguyên liệu nấu ăn, buổi tối tôi định làm Mãn Hán toàn tịch để đãi anh, nhưng mà phải mua hơi nhiều thứ, anh cùng tôi đi siêu thị nhé?"
Mấy tháng trước, cô nhờ Ngụy Tỷ xách hộ thùng dầu cũng phải dè dặt, nhưng bây giờ cô đã dám thoải mái nhờ anh làm lao động tay chân.
"Mãn Hán toàn tịch." Ngụy Tỷ cười khẽ: "Đối tốt với anh thế à?"
Lăng Chân cười: "Phú bà đều hào phóng như thế!"
Ngụy Tỷ đi thang máy đến bãi đỗ xe, mở cửa xe cười nói: "Ô sin lập tức tới ngay."
Anh lái xe đến siêu thị lớn gần nhà, Lăng Chân đã chờ anh ở cửa ra vào, hai người cùng đi vào, Ngụy Tỷ đẩy xe mua sắm.
Lăng Chân vì muốn biểu lộ thành ý của mình mà bỏ thịt hộp Hắc Trư hảo hạng, thịt bò nạm Brazil nguyên tảng vào xe, ngay cả giá tiền cũng không nhìn.
Ngụy Tỷ đi theo sau cô, khóe môi hơi cong lên, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Đều vì anh.
Cô cẩn thận chọn làm đều vì anh.
Lăng Chân đi học theo khu hàng hóa trong siêu thị chậm rãi chọn, sau lưng Ngụy Tỷ không nhanh không chậm đi theo cô khiến cho người ta rất an tâm.
Đi tới đi tới, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng đùa giỡn ầm ĩ của đứa bé đang chạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!