Đây là một cái ôm chặt cứng gió thổi không lọt.
Cánh tay Ngụy Tỷ siết chặt eo cô một cách gắt gao, cằm áp vào giữ vai và cổ cô, gần như nhào nặn toàn bộ thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô vào trong cơ thể mình.
Anh tham lam hít lấy mùi vị và nhiệt độ trên cơ thể cô.
"Đừng gạt tôi." Giọng nói khàn khàn của người đàn ông cọ xát vành tai cô.
Lăng Chân bị ép đến phải ngẩng mặt lên, cảm nhận được phần cơ ngực bụng rắn chắc của người đàn ông dán vào da thịt mình. Hơi thở nóng rực của anh quẹt qua chóp tai cô khiến nơi đó cũng hơi nóng lên.
"Tôi không có gạt anh." Cô nói.
Cô không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết Ngụy Tỷ của lúc này cần chữa trị một chút. Thực ra những gì cô nói hoàn toàn là thật lòng, không có chút gì là viện cớ che đậy, nhưng hình như thật sự có hiệu quả với Ngụy Tỷ.
Lăng Chân cũng không màng đến tư thế có hơi xấu hổ này, giống như đang cẩn thận vuốt ve một con mãnh thú, nhẹ nhàng vỗ về anh rồi thì thầm nói xấu người khác: "Anh đừng thấy tên Thẩm Ngôn Sơ đó nhìn có vẻ tấm lòng rộng mở, nhưng thật ra rất tự cho mình là đúng, tôi còn cảm thấy có chút ích kỷ nữa cơ. "
Ngụy Tỷ không nói gì, nhưng bàn tay đặt trên eo cô đã giơ lên, bóp nắn gáy cổ trắng mịn như sứ của cô.
Đây là hành động tràn ngập ý tứ chiếm hữu.
Nhưng Lăng Chân không hề hiểu, cô chỉ theo bản năng cảm thấy như bị anh chộp lấy chỗ mẫn cảm, vì vậy càng ra sức trấn an: "Mặc dù tính khí của anh không tốt, rất nóng nảy, rất tiêu cực, còn có chút cực lệch lạc... nhưng anh..."
Vậy mà cô lại bí ngay lúc này.
Lúc nói về khuyết điểm thì cực kỳ trôi chảy, bởi vì đó là tính cách được thiết lập sẵn của Ngụy Tỷ luôn được nhấn mạnh trong nguyên tác. Nhưng khi nói đến ưu điểm, nhất thời cô không thể nghĩ ra từ ngữ gì hết.
Ngụy Tỷ rất tốt, nhưng cái tốt rất trừu tượng.
Những từ ngữ phổ biến được dùng để ca ngợi tính cách của người phàm dường như không được phản ánh trên người Ngụy Tỷ.
Nhưng Ngụy Tỷ vẫn rất tốt.
Cô dừng lại một hai giây, nhưng người đàn ông đang ôm cô chợt cười khẽ.
Một tay Ngụy Tỷ ôm eo cô, một tay bóp nhẹ gáy cô, khẽ cười nói: "Lăng Chân, anh sẽ làm một người tốt, có được không?"
Giọng nói đó như lời thì thầm giữa hai người tình nhân, mang theo một chút hàm xúc lưu luyến không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Lỗ tai của Lăng Chân hơi nhột, nhưng cô rất vui mừng: "Đương nhiên là được rồi! Tôi vẫn luôn mong anh trở thành một người tốt!"
Như vậy, trùm nhân vật phản diện sẽ không hắc hóa, cô cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi kết cục bi thảm trong sách gốc, tất cả mọi người ai nấy đều an ổn.
Thật là một kết thúc có hậu biết bao!
Lăng Chân cảm thấy mình đã dỗ dành thành công rồi, cô mỉm cười vỗ về anh: "Vậy anh cố lên nhé, còn nữa…có thể buông tôi ra được chưa?"
Bị anh ta ôm chặt lâu như vậy, cô thấy mình sắp không hít thở nổi nữa rồi.
Cuối cùng Ngụy Tỷ xoa xoa đầu cô, sau đó mới buông cô ra một cách không tình nguyện.
Trước khi đi ngủ, Lăng Chân nhận được tin nhắn Wechat của Triệu Ngạn.
"Chị dâu, sau khi nói cho chị biết chuyện này thì đừng tức giận nhé, chủ yếu là do tôi đoán chừng ông chủ sẽ không nói cho chị biết, cho nên tôi sẽ tiết lộ cho chị một điểm mấu chốt…Hôm nay Hà Tịch bị sa thải rồi!"
Lăng Chân sửng sốt.
Lần trước gặp cô ta, giám đốc Hà còn ở trước mặt cô khoe khoang công trạng của mình vượt trội đến cỡ nào, ở trong Khánh Tỷ giữ vị trí quan trọng đến nhường nào, thế sao lại đột ngột bị sa thải rồi?
Cô trả lời: "Tại sao thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!