Sau khi Lăng Chân tỉnh dậy, bộ phim đã kết thúc, cô xấu hổ tột đỉnh.
Đã nói là cùng nhau tiếp nhận giáo dục và khai sáng, kết quả là cô lại ngủ rất say ngay trong rạp chiếu phim!!
Lại còn dựa vào Ngụy Tỷ mà ngủ nữa chứ!
Lăng Chân che mặt cúi đầu, cảm giác bản thân giống như học sinh cá biệt ngủ gật trên lớp, bước ra khỏi phòng chiếu phim cũng không thể nào ngẩng đầu lên được mà bước từng bước nhỏ.
Ngụy Tỷ thong thả chậm rãi đi theo sau cô, khóe môi khẽ cong lên, như thể tâm trạng đang rất tốt.
Khi ra ngoài đại sảnh, Lăng Chân mới sờ sờ khuôn mặt nóng rực của mình, nhìn thấy vẻ mặt của Ngụy Tỷ thì kỳ quái hỏi: "Phim rất hay sao?"
Vẻ mặt Ngụy Tỷ rất thản nhiên, thuận miệng đáp: "Rất buồn cười."
Lúc này, cặp khán giả cuối cùng bước ra khỏi phòng chiếu phim, một người trong đó nước mắt nước mũi tèm lem, vừa bịt giấy vệ sinh vừa xì mũi và nói với bạn đồng hành: "Cảm động quá! Hu hu hu…"
Lăng Chân: "..."
Có phải chúng ta xem cùng một bộ phim không vậy...? ?
Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu Ngụy Tỷ đã đánh giá tích cực cho bộ phim thì hẳn là cũng có tiếp thu!
Xem phim xong hai người cùng nhau đi ăn cơm, thời gian lủng lẳng trôi qua.
Lăng Chân nhìn sắc trời và nói: "Cũng hơi muộn rồi, anh cũng có công việc cần làm đúng không? Ngày mai tôi phải dậy sớm, hôm nay tới đây nhé?"
Ngụy Tỷ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, thực ra cũng chưa quá muộn, chỉ mới đến thời điểm mà bọn họ gọi điện thoại mỗi ngày.
Nhưng anh lại không nói gì, khẽ hỏi: "Về ngủ tiếp à?"
"Có thể là xem lại kịch bản?" Lăng Chân suy nghĩ một chút: "Sau đó tắm một phát rồi đi ngủ, ở đoàn phim thực sự phải dậy quá sớm đi mà."
Ngụy Tỷ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm thấy quả thực là cô đã vất vả rồi, ngay cả chiếc cằm cũng gầy đến mức chỉ còn lại một góc nhọn. Ngoài việc làm việc cực khổ, hình như còn có một số chuyện phiền lòng.
Ánh mắt anh hơi dò xét rơi vào trên mặt cô, ngừng một chút thì nói: "Ngày mai tôi sẽ đến phim trường."
"Hả?" Lăng Chân hơi ngạc nhiên: "Anh đến phim trường làm gì?"
Ngụy Tỷ: "Thị sát cũng là một trong những công việc."
"À" Lăng Chân không có khái niệm cụ thể gì về công việc của tổng tài, nghe sao thì tin vậy. Có điều cô suy nghĩ một chút, hơi buồn rầu nói: "Vậy nếu anh tới, có cần đeo khẩu trang không?"
Ngụy Tỷ hơi nhướng mày: "Sao vậy?"
Mặc dù Lăng Chân không có bất kỳ chột dạ nào với những tin đồn nhảm kia, nhưng nếu có thể không khơi lên sóng gió gì thì đơn nhiên là tốt nhất. Tiến độ công việc đã trôi qua một nửa, mười ngày còn lại cô chỉ muốn hoàn thành việc quay phim một cách yên bình.
Vì vậy, cô giải thích: "Bởi vì có người cho rằng anh là người bao nuôi tôi, chuyện này cũng không dễ giải thích, dứt khoát né tránh hiểu lầm là được rồi, dù sao anh đến chính là để quan sát."
Nói xong, cô sợ Ngụy Tỷ không vui, nên cẩn thận giương mắt lên: "Được không?"
Đôi mắt sâu thẳm của Ngụy Tỷ nhìn cô, một lúc lâu sau không kìm lòng được, anh cúi đầu, lấn gần tới một chút, nhẹ giọng hỏi: "Vậy thì tôi là gì?"
Lăng Chân chớp mắt, không kịp phản ứng: "Hả?"
Trong mắt Ngụy Tỷ dường như mang theo tia mê hoặc, dẫn dắt từng bước: "Không phải là người bao nuôi thì là gì?"
Hàng mi tinh tế, dài và dày của Lăng Chân run lên, đột nhiên cảm thấy rằng đây không giống như chuyện mà Ngụy Tỷ sẽ hỏi.
Hai tay cô bắt chéo sau lưng, vặn vẹo lẫn nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!