Chương 23: Mê người

Lệ khí đang tiêu tan, chìm xuống và biến thành khói bụi.

Góc hàm dưới tỉ lệ cân đối chính xác của người đàn ông hơi kéo căng, lông mi đen rũ xuống, nhìn vào cô gái trong màn hình nhỏ.

Đó là cô vợ nhỏ của anh, thuộc về anh trên phương diện pháp luật.

Quyền sở hữu là một thứ khiến người ta rất an tâm.

Lý trí của Ngụy Tỷ nhanh chóng trở lại, trong vòng mấy giây đã thu dọn cảm xúc một cách sạch sẽ, giọng nói không nghe ra có bất ổn gì: "Đang làm gì đó?"

Lăng Chân hồi thần lại, nhận ra góc ảnh của mình hơi chết nên nâng cánh tay cao lên một chút đổi sang một góc đẹp hơn, rồi nói: "Vừa ăn tối xong, sau đó chị Xuyến Xuyến đưa tôi đến gặp đạo diễn và biên kịch, bọn họ đều rất ôn hòa."

Ngụy Tỷ gõ đầu ngón tay xuống bàn, đổi sang tư thế thả lỏng hơn.

Lăng Chân rất muốn tìm người chia sẻ kết quả hoạt động xã giao của mình, liền líu ra líu ríu như một cái đài phát thanh: "Anh biết không, tiền bối Xuyến Xuyến nói với tôi rằng người kia có họ kép là Tiểu Ái Đậu thật sự có đại gia bao nuôi từ năm mười sáu tuổi, lúc đó anh ta vẫn chưa đủ tuổi thành niên cơ! Một số đồng nghiệp và fan của anh ta cũng biết chuyện này, thường lợi dụng nó để chà đạp anh ta... "

Vì lý do công việc, thỉnh thoảng Ngụy Tỷ cũng tiếp xúc với một số bí mật trong giới. Tuy nhiên, tính cách khiến anh không quan tâm đến chuyện của "người khác", cũng không đủ khả năng đồng cảm, rất nhiều chuyện dù có nghe cũng chẳng lưu tâm.

Nhưng con gái dường như luôn thích những bí mật như vậy.

Ngụy Tỷ nhẹ giọng nói: "Đồng nghiệp của anh ta cũng có đại gia bao nuôi."

Lăng Chân sửng sốt: "Hả?"

Ngụy Tỷ: "Mười lăm tuổi là đã có rồi."

Lăng Chân đã bị sốc.

Giới này đúng là...! Làm phiền rồi!

Cô suy nghĩ một chút, với thân phận của Ngụy Tỷ, người sau tiếp nối người trước, há chẳng phải là có càng nhiều người muốn xin được đu bám sao?

Lăng Chân ôm theo chút tâm tư có chút quái đản của mình, vụng trộm hỏi: "Vậy anh thì sao hả Ngụy tổng?"

Chân dung của người trên màn hình điện thoại hơi sai lệch, nụ cười xấu xa của cô hơi mơ hồ, nhưng vẫn rất đẹp.

Ngụy Tỷ: "Không có, đừng lo."

Lăng Chân thầm nghĩ, nhìn cô giống đang lo sao??

Thật ra anh cũng có thể mà Ngụy tổng! Không cần vì tôi!

Sau khi trò chuyện một lúc, Lăng Chân buồn ngủ. Cô ngáp một cái, muốn nói lời chúc ngủ ngon rồi cúp máy. Lúc này cô mới nhận ra từ đầu đến cuối Ngụy Tỷ chưa hề lộ mặt, camera luôn bị chặn.

Cô có chút bất mãn mà nhăn mũi: "Anh không được chặn camera."

Ngụy Tỷ nghe xong cầm lấy điện thoại từ trên bàn lên, nhưng anh dùng camera sau quay khung cảnh xung quanh căn phòng.

Lăng Chân phát hiện anh vẫn còn ở công ty thì có chút kinh ngạc: "Sao anh chưa về nhà?"

Ngụy Tỷ thì thào: "Ừ." Bởi vì về nhà cũng rất buồn chán.

Ống kính của anh hơi chao đảo, Lăng Chân đột nhiên nhìn thấy thoáng qua một màu xanh ngọc bích, lập tức cười cong mắt: "Cây Phú Quý của tôi kìa!"

Ngụy Tỷ cong môi, dí sát điện thoại vào cho cô xem.

"Không tệ, không tệ." Lăng Chân rất hài lòng với vị trí mà anh trưng bày: "Nhìn thấy cây như thấy người, anh phải chăm sóc nó thật tốt đó!"

Lăng Chân đã độ một chút linh khí trong cái cây đó, cây này sẽ có sức sống mãnh liệt hơn những cây khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!