Chương 17: Trên mạng vô cùng kinh ngạc!

Trong studio ai cũng thường trông thấy những cô gái xinh đẹp, nhưng lúc này thật sự chấn động, bị nhan sắc của một cô gái làm rung động. Chuyện này rất hiếm thấy, gương mặt cổ trang đỉnh cao này, tự nhiên giống như cô vốn dĩ nên ăn mặc như thế.

Nếu nói bình thường Lăng Chân chỉ là một cô gái rất đẹp thì khi thay đồ cổ trang cô chính là đại mỹ nhân tuyệt đỉnh.

Vốn dĩ Trịnh Thiến Thiến còn thầm so sánh mình với Giản Ôn Di, nhưng trong giây phút cô thấy Lăng Chân đi ra thì đã hoàn toàn từ bỏ sự so sánh đó.

Cô gật đầu với cô gái được đề cử nữ một khác, thở dài: "Tôi chưa từng nghĩ tới mình luôn so kè với kẻ cùi bắp."

...  Người ta gọi đây là thần tiên đánh nhau nè.

Cố Duy lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí anh ta còn nghe thấy xung quanh có âm thanh hít vào, nhưng mà nhìn một lát, bỗng nhiên anh ta cảm thấy được cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.

Một người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng âm trầm xuất hiện sau lưng sau lưng Lăng Chân, dùng đuôi mắt nhìn qua mang theo vẻ tàn nhẫn không hề che giấu.

"..." Ôi má ơi thật đáng sợ.

Ngón tay Giản Ôn Di siết chặt váy áo màu trắng trên người mình, thật lâu mới hoàn hồn từ sự khó tin đó. Cô vô thức nhìn về phía Thẩm Ngôn Sơ, vẻ mặt của anh hơi căng thẳng, ánh mắt cũng kinh sợ.

Nhưng trong lúc khiếp sợ đó... Còn có vẻ kinh ngạc không thể nào che giấu được.

Tăng Hồng đứng sau lưng Giản Ôn Di, nhìn cô gái mặc đồ xanh đứng cách đó không xa, trong mắt không còn sự kinh ngạc nữa, từ từ nổi lên vẻ tàn nhẫn.

Mặc dù trang phục có chút rắc rối nhỏ nhưng quá trình quay chụp rất thuận lợi.

Lăng Chân phát hiện nhân viên công tác đều rất dè dặt với cô, còn thích thừa dịp cô không để ý mà lén nhìn cô. Cô làm người lâu đã sắp quên mình là thần tiên, trong phút chốc hơi không quen lắm.

Tạo hình cổ trang nữ hai hoàn thành cuối cùng, chờ sau khi Lăng Chân kết thúc quay chụp thì các diễn viên trong studio đã đi hết. Lăng Chân đi thay trang phục ra, giao cho nhân viên công tác lại ngại ngùng nói: "Phía sau lưng bị tôi làm rách một chút..."

"Không sao không sao!" Nhân viên công tác thầm nghĩ, cầm thứ quần áo này cho người ta mặc đã rất quá đáng rồi, huống chi còn mặc ra hiệu quả tuyệt vời như thế, bọn họ nên dập đầu nói lời cảm ơn mới đúng.

Lăng Chân mím môi cười cười, giơ tay nói tạm biệt với mọi người.

Lúc cô đến là một thân một mình, khi đi ra về vẫn là một mình. Nhân viên công tác thấy bóng dáng xinh đẹp của cô đi xa thì cảm thán: "Thật sự là tiên nữ mà..."

"Ôi... Không đúng, sao cô ấy lại tự mình đi về chứ? Vừa rồi tôi còn trông thấy Ngụy tổng mà?"

"Đúng rồi! Mới vừa rồi còn ở đây mà..."

Lăng Chân đi ra khỏi studio, vừa tới ven đường đã thấy một chiếc xe sang trọng màu đen đang đậu ở đó.

Cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông lộ ra chiếc cằm góc cạnh, nhìn cô: "Lên xe đi."

"Ừm." Lăng Chân ngoan ngoãn đi vòng qua lên ghế lái phụ.

Ngụy Tỷ vừa lái vừa nghiêng mặt qua: "Còn đau không?"

Lăng Chân không kịp phản ứng: "Sao?"

Ngụy Tỷ đưa tay đặt phía sau lưng cô.

Lúc vải áo ma sát cảm thấy hơi đau nhưng mà chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi. So với cảm giác đau đớn thì Lăng Chân cảm thấy ngượng ngùng nhiều hơn, cô nắm chặt dây an toàn: "Tôi nói với anh, thật ra không phải tôi béo đâu."

Ngụy Tỷ nhướng mày, ánh mắt lộ ra ý cười: "Ồ?"

Lăng Chân cảm thấy anh cười rất xấu xa, đôi mắt hạnh trợn tròn: "Là bộ quần áo đó quá nhỏ, thật ra tôi rất gầy!"

Ngụy Tỷ cong môi lên, nâng ngón tay lên chọc gương mặt mềm mại của cô: "Tôi biết."

Đương nhiên anh nhìn thấy eo của cô không đủ một nắm tay, nhỏ đến mức có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!