Ngụy Tỷ nói xong thì tay đè khóa cửa, đẩy cửa phòng thay quần áo ra một khe hở nhỏ.
Sắc trời bên ngoài màn cửa chiếu ánh sáng vào trong phòng thay đồ, cô gái đứng trước cửa sổ nghe thấy tiếng vang thì quay đầu lại.
Gương mặt đó quen thuộc nhưng khí chất rất khác lạ.
Ánh sáng dìu dịu bao phủ toàn thân của cô, người kia có mái tóc đen suôn dài như thác nước trượt xuống quần áo trong màu trắng khoan thai. Dưới mái tóc đen nửa gương mặt như mài như ngọc, khí chất xuất trần, trong phút chốc nhìn cô như tiên tử trong bức tranh xưa.
Lúc này cô hơi nhíu mày, bờ môi đỏ thắm khẽ mím lại, một tay nắm chặt cổ áo của mình, trong mắt lấp lóe ánh sáng: "Anh tới rồi?"
Ngón tay của ngón tay nắm lấy khóa cửa, dừng mười giây sau đó mới đi vào phòng thay quần áo.
Anh xoay tay lại, nặng nề giữ cửa rồi đóng chặt lại.
"... Ừm."
Vẻ mặt của anh bình thường nhưng mà giọng nói lại hơi mất tiếng.
Mà lúc này ở ngoài cửa.
Đám người: "..."
Trong studio rơi vào trạng thái im lặng lúc lâu.
Chưa từng nghe nói qua Ngụy tổng của Khánh Tỷ kết hôn rồi, cũng chưa từng nghe nói qua vợ của anh ta cũng ở trong đoàn làm phim của bọn họ! Thời đại này mà người có bối cảnh như thế còn không nói một lời sao?
Đương nhiên bọn họ cũng không biết, vì bản thân "Vua bối cảnh" không muốn bị người ta cho rằng đi cửa sau cho nên đến nay ông lớn nào đó cũng không tiết lộ ra chút nào.
Sắc mặt của đám người khác nhau, trong đó Thẩm Ngôn Sơ có sắc mặt phức tạp nhất.
Anh ta còn nhớ rõ ánh mắt của Lăng Chân nhìn anh ta vào lúc trước, lấy lòng đủ kiểu, chẳng lẽ... Bây giờ cô ấy đã thật sự buông bỏ quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới rồi? Đúng thật như thế, dường như cô ấy không còn xuất hiện trong cuộc đời của mình nữa, Lăng Chân ngày càng xinh đẹp, từ bỏ mình cô ấy vẫn sống tốt.
Có lẽ là lòng tự tôn của đàn ông lại trỗi dậy, trong lòng Thẩm Ngôn Sơ có cảm giác không nói nên lời.
Một bên khác, sắc mặt của Giản Ôn Di cứng đờ lại.
Nói thẳng ra, cô không có ác ý gì với Lăng Chân cả, giống như một người có cuộc sống sung túc thì sẽ không chế giễu người chẳng có gì cả. Từ nhỏ đến lúc lớn lên thì cuộc sống của cô vẫn rất suôn sẻ, người mà cô thích cũng thích cô. Cho nên dù Lăng Chân liên tục bày tỏ với Thẩm Ngôn Sơ thì cô không có chút cảm giác nguy cơ nào.
Nhưng nếu một người không thể trở thành đối thủ bỗng nhiên lại đứng ở vị trí tốt hơn cô...
Tăng Hồng ở bên cạnh Giản Ôn Di có sắc mặt càng khó coi hơn. Cô ta nhìn chằm chằm cánh cửa bị đóng lại, lặng lẽ rời đi, quay đầu đi gọi điện thoại.....
Trong phòng thử đồ.
Thật ra Lăng Chân hơi ngượng ngùng, mặc dù vóc dáng của cô rất đẹp nhưng dù sao chuyện quần áo bị rách này cũng rất xấu hổ đối với một cô gái.
Cô hơi nghiêng người, không muốn để lộ lưng trước mặt Ngụy Tỷ, chớp mắt hỏi anh một chút: "Có mang đến không?"
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Ngụy Tỷ vẫn nhìn cô, nghe cô hỏi thì anh giơ tay lên, trong tay là một hộp kim khâu nho nhỏ.
Lăng Chân khẽ thở ra, đưa cổ tay mảnh khảnh về phía anh: "Cảm ơn, đưa cho tôi đi."
Ngụy Tỷ lại không đưa cho cô, mà là chậm rãi đi về phía cô, mở miệng trầm giọng nói: "Cần kim khâu làm gì?"
Anh đứng trước mặt cô, khí thế mạnh đến nổi không thể xem thường được, Lăng Chân không thể nào trốn tránh không trả lời, đành phải ủ rũ cúi đầu nói:: "Quần áo rách rồi..."
Ngụy Tỷ đứng trước mặt cô: "Chỗ nào?"
Không biết vì sao anh lại cố chấp muốn hỏi như thế, mặt của Lăng Chân đỏ lên, lông mi dài khẽ run: "Ở phía sau, sau lưng..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!