Lăng Chân là vũ công nổi tiếng, gần đây lấy thân phận cá nhân được mời đi Nga tham gia biểu diễn.
Lần này buổi diễn không nhỏ, Lăng Chân được sắp xếp du lịch tham quan và biểu diễn trên sân khấu tổng cộng mười ngày. Việc này có ý nghĩa sâu xa thúc đẩy hai nước tiến hành giao lưu nghệ thuật.
Đây là ngày thứ bảy rời khỏi nhà.
Lăng Chân có đồng nghiệp đi theo, bên phía tổ chức cũng vô cùng chăm sóc, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ, thật ra cũng không nhớ nhà lắm.
Nhưng vào mỗi chín giờ tối nhìn Ngụy Tỷ sẽ gọi điện tới.
Hôm nay đi xem hồ Baikal, ngồi thuyền ngắm hồ một vòng, nước hồ xanh biếc và ngọn núi ở xa xanh ngắt làm cho tâm hồn rộng mở, nhưng chơi một ngày cũng rất mệt mỏi.
Lăng Chân trở lại khách sạn, tắm rửa xong đi ra, nhìn đồng hồ, sắp đến chín giờ rồi.
Lúc này ở thành phố A đang là rạng sáng, cô đã nói với Ngụy Tỷ mấy lần bảo anh đi ngủ đi nhưng anh không nghe, Lăng Chân cũng không có cách nào.
Cô lấy máy sấy sấy khô tóc, sau đó cầm di động nhào vào giường mềm, bắp chân giơ lên lắc lư chờ điện thoại.
Vừa đúng chín giờ thì điện thoại vang lên.
Lăng Chân vô thức nở nụ cười, chờ ba giây mới nhận, ra vẻ không kiên nhẫn: "Ôi chao em bảo anh đừng gọi điện thoại, đã trễ thế rồi sao không đi ngủ hả..."
Ngụy Tỷ gọi video call, anh ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, mặc bộ đồ thoải mái ở nhà.
Anh cười cười: "Ngủ ngay đây... Hôm nay mệt không?"
"Mệt chết á!" Ngoài miệng, cô gái nhỏ nói không muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng vừa vừa tiếp xúc thì lại có bao nhiêu điều muốn nói cùng anh, líu ríu không dứt. "Hôm nay đi hồ Baikal, đi nhiều lắm, đau chân... Ngày mai sẽ qua bên kia biểu diễn, không biết đến lúc đó sẽ như thế nào..."
Ngụy Tỷ im lặng nghe cô nói, vẫn luôn kiên nhẫn, thỉnh thoảng đáp lại.
Lăng Chân nói từ lúc cô mua sô cô la rất khó ăn đến lúc gặp người Nga, cuối cùng cảm thán một câu: "Nhưng mà người ở đây rất đẹp."
Khuôn mặt bình tĩnh của Ngụy Tỷ xuất hiện gợn sóng, nhíu mày: "Đẹp thế sao?"
Lăng Chân gật đầu: "Ừm ừ... Dẫn đầu vũ đoàn múa bên Nga là một anh rất đẹp trai! Tóc vàng óng ánh, sống mũi cao, hình như rất nổi tiếng ở bên đây, có rất nhiều fan hâm mộ."
Ngụy Tỷ nhìn cô chằm chằm, mặc dù không biểu lộ gì nhưng rõ ràng khó chịu.
Lăng Chân thầm nở nụ cười.
Cho dù ở cùng nhau bao lâu, Ngụy Tỷ vẫn như thế. Trong ấn tượng của cô, cô chỉ ghen một lần với Tống Chỉ thôi, nhưng đối với người khác phái ở cạnh cô thì địch ý của Ngụy Tỷ đối với bọn họ rất nặng.
Thật sự ngây thơ mà.
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm im lặng nhìn cô một hồi, cách hình ảnh mơ hồ trên màn hình có thể nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt cô gái nhỏ.
Ngụy Tỷ dừng một chút, mở miệng: "Hôm nay anh cũng gặp một người rất đẹp."
Lăng Chân sững sờ, vô thức hỏi: "Ai thế?"
Ngụy Tỷ thuận miệng nói: "Nữ một mà anh mới đầu tư kịch bản, rất đẹp."
Gương mặt của Lăng Chân căng thẳng, chớp mắt một cái.
Mà ở trên màn hình, vẻ mặt của anh vẫn bình thường.
Trong mắt Lăng Chân, từng ngọn lửa nhỏ dần bùng lên: "Có phải là Chu xx kia?"
Ngụy Tỷ không hề biết nữ diễn viên tên là Chu gì đó, phủ nhận nói: "Không phải."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!