Hạ Nhạc vừa ra, liếc mắt thấy vật hắn đang cầm trong tay thì sắc mặt lập tức trầm xuống, vọt tới đoạt lại, ném vào sọt rác ngay đầu giường.
Bên trong thùng toàn là rác thải kim loại, âm thanh hai vật va chạm vào nhau vang lên chói tai cùng cực.
Trì Lập Đông: "………"
Hạ Nhạc lạnh lùng ném cho hắn một câu: "Đã sớm muốn vứt."
Ấy thế mà Trì Lập Đông lại khom lưng nhặt khung anh lên, lặng lẽ nói: "Vậy tặng cho anh đi."
Hạ Nhạc: "Anh……"
Thình lình chuông cửa vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại giữa bọn họ, hẳn là pizza đặt hồi nãy đã được giao đến.
Hạ Nhạc liền không nói nữa, mặt lạnh đi xuống lầu.
Trì Lập Đông đem khung ảnh đặt lại trên bàn phía đầu giường một lần nữa, nhìn hai khuôn mặt tràn đầy sức sống, tươi cười rạng rỡ, trong lòng lại dấy lên hương vị chua xót.
Thanh xuân sớm nở chóng tàn, thời gian không chờ đợi ai, quả thực quá vội vàng.
Hắn cũng theo gót Hạ Nhạc xuống lầu, liền nghe thấy Hạ Nhạc đang nói với nhân viên giao hàng: "Làm phiền anh rồi, đi đường cẩn thận" giọng điệu vừa khách khí, vừa hiền lành.
Trì Lập Đông đứng ở bên cầu thang, thật cẩn thận mà chờ cậu.
Hạ Nhạc mang đồ ăn vào, đi thẳng đến trước ghế sô pha ngồi xuống, mở hộp lấy ra một miếng pizza, vừa ăn vừa xem điện thoại di động.
Hoàn toàn xem Trì Lập Đông như không khí.
Hương thơm của pizza thoang thoảng khắp phòng, khiến cho bụng Trì Lập Đông cũng biểu tình liên tục, liền bước đến đối diện Hạ Nhạc, phía bên kia bàn trà ngồi xổm xuống, mặt dày cầm miếng pizza, một ngụm ăn hết nửa miếng bánh.
Lúc này Hạ Nhạc mới liếc nhìn hắn, nhíu mày nói: "Anh không thể ngồi xuống ăn cho tử tế được à?"
Ăn xong miếng bánh hồi nãy, lại với tay lấy thêm một miếng, ngồi xuống ngay tại mặt đất.
"Ghế sô pha còn không chứa nổi anh à?" Trì Lập Đông vội vàng đứng lên, nhấc chân muốn trực tiếp bước qua bàn trà đi qua, lại nghe Hạ Nhạc mỉa mai: "Khoe chân anh dài hả!?" Trì Lập Đông cạn lời, nhanh chóng thu chân lại, vòng qua bàn trà, đi đến sô phà ngồi xuống, không dám cách Hạ Nhạc quá gần.
Hạ Nhạc một lần nữa không để mắt tới hắn, ăn xong rửa tay rồi bước đến bàn làm việc gần cửa sổ, mở laptop ra chuyên tâm xử lý công việc của mình.
Trì Lập Đông nhanh chóng giải quyết xong chỗ pizza còn dư lại, nhận mệnh thu dọn rác rưởi trên bàn vào thùng rác. Xong xuôi liền ngồi ở trên sô pha, tẻ nhạt chờ đợi, chờ Hạ Nhạc để ý đến mình.
Mà cũng không giống với cảm giác cô đơn lúc chờ đợi một mình ở sân bay, khi đó là tình cảm đang sinh sôi nảy nở, hiện tại lại là mông lung không biết làm sao.
Thật ra lúc nãy hắn cố gắng lấy đủ dũng khí, muốn thẳng thắn thừa nhận những sự thật hèn hạ ngày trước, thứ xấu xa đã bị hắn chôn vùi, giấu kín trong lòng, nhưng ông trời chính là thích trêu ngươi người ta như thế, chút dũng khí mà hắn vất vả lắm mới gây dựng được cũng mất hết sau khi bị Hạ Nhạc cắt ngang hai lần. Đến lần thứ ba thì hắn lại không dám thừa nhận nữa rồi.
Hắn thật sự rất thích Hạ Nhạc, siêu cấp thích là đằng khác.
Mặc dù đó chưa phải là yêu, nhưng đó cũng là cấp độ cao nhất của thích rồi.
Hắn vẫn luôn muốn cùng Hạ Nhạc trải qua cuộc sống bên nhau như vậy, chỉ cần Hạ Nhạc nguyện ý, hắn liền có thể bất chấp tất cả mà đi đến cuối đường.
Hắn cảm thấy Hạ Nhạc sẽ đồng ý. Nhưng cũng có khả năng, chỉ là hắn cảm thấy như vậy mà thôi.
Hạ Nhạc xử lý xong công việc, đứng dậy từ phía sau bàn làm việc, liền nhíu mày hỏi: "Anh còn ở đây làm gì?"
Đáy lòng Trì Lập Đông khổ sở, thế này…. là muốn đuổi hắn đi sao? Đang chìm trong tuyệt vọng, lại nghe được câu tiếp theo của Hạ Nhạc: "Em còn việc phải làm, anh không biết đường tự mình đi ngủ à?"
Sự khổ sở hồi nãy tan biết trong nháy mắt, Trì Lập Đông vui vẻ đáp: "Anh chính là muốn chờ em."
Hắn cảm nhận được, Hạ Nhạc không còn khó chịu như hồi nãy nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!