Trên thao trường, Tạ Thiếu Ly đang luyện binh nâng mắt nhìn bầu trời u ám, lông mày hơi nhíu lên.
Tạ Doãn đang giám sát quân lính bên cũng nhìn thấy bộ dáng tâm thần không yên của y, mặt liền lộ vẻ không vui, trầm giọng nói: "Điều cấm kỵ nhất trên chiến trường là phân tâm, con cứ chần chừ do dự như thế là muốn mười vạn quân Tạ gia chôn cùng con sao!"
Tạ Thiếu Ly tháo kim giáp mũ giáp xuống, cúi mặt quỳ xuống trước mặt Tạ Doãn: "Mưa rồi."
Vừa dứt lời liền có vài giọt nước mưa rơi xuống, càng lúc càng lớn, rất nhanh đã biến thành một trận mưa gió mịt mù.
Tạ Doãn vuốt nước mưa trên mặt, quát: "Mưa rồi thì sao, cho dù có là mưa đao cũng phải tiếp tục!"
Tạ Thiếu Ly vẫn quỳ thẳng như cũ, nhẹ giọng nói: "Mưa rồi, chân muội ấy sẽ đau."
Chữ "muội ấy" này, tất nhiên là chỉ Lâm Tư Niệm rồi.
Tạ Doãn ngẩn người, biết rằng thì ra con trai đang lo lắng cho sức khỏe con dâu. Ông trừng mắt, tức giận nhìn Tạ Thiếu Ly một cái: "Ta bảo con cưới nó, là để bảo vệ sự an toàn của con chứ không phải để nó trở thành nhược điểm của con! Tạ Thiếu Ly, con phải phân biệt rõ ràng chuyện công và việc tư cho ta, đừng có đứng nhầm đội!"
Tạ Thiếu Ly nhíu mày, giọng nói kiên định: "Muội ấy là vợ của con, không phải là một món đồ."
Tạ Doãn: "..." Dám cãi lời, to gan!
Tạ Doãn nổi giận, lại nghĩ đến thê tử trong nhà liền suy bụng ta ra bụng người, giọng nói lại có phần hòa hoãn hơn: "Đi lãnh hai mươi roi quân phạt, lần sau sẽ không có ngoại lệ."
Tạ Thiếu Ly không nói lời nào liền đứng dậy đi đến quân doanh.
"Đợi đã." Tạ Doãn lại gọi con trai, cứng rắn nói: "Hôm nay không cần đợi đến lúc thu binh, lãnh phạt xong thì có thể về! Nhanh đi đi!"
Tạ Thiếu Ly về đến phủ, đến chiến giáp ướt đẫm mồ hôi cũng không kịp cởi xuống đã cầm lấy hạt dẻ rang đường và sơn tra vừa mua, hỏi một thị thì đang hậu hạ bên cạnh: "Phu nhân đâu?"
Mỗi lần y ra ngoài quay về, câu đầu tiên luôn hỏi "Phu nhân đâu?". Thị tỳ sớm đã quen với việc này, chỉ về vị trí đông sương phòng: "Chân của phu nhân lại phát tác, đang nằm trên giường nghỉ ngơi, vừa ngủ không được bao lâu."
Tạ Thiếu Ly nhận khăn lau vài lọn tóc ướt đẫm, nhanh chóng thay một bộ quần áo sạch sẽ, vừa đi vừa hỏi: "Phu nhân trưa nay ăn thế nào?"
"Không ăn được bao nhiêu, chỉ ăn được một nửa cháo hạt sen." Thị tỳ tẫn chức tẫn trách trả lời, không dám bỏ sót chút nào: "Phu nhân nói chân đau, không có khẩu vị."
"Phân phó thiện phòng làm một chút điểm tâm muội ấy thích, nửa canh giờ sau mang đến." Đang nói, Tạ Thiếu Ly đã bước đến sương phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Lâm Tư Niệm đang nằm quay lưng lại với hắn, đang co quắp thân thể, bóng lưng đơn bạc có chút đáng thương.
Thanh Linh đang hầu hạ bên cạnh đứng dậy hành lễ, Tạ Thiếu Ly ý bảo nàng chớ lên tiếng. Hắn đặt hạt dẻ và sơn tra được bao trong giấy dầu xuống án kỷ, liền nhận lấy khăn nóng từ Thanh Linh, nhẹ nhàng xốc làn váy của Lâm Tư Niệm ra, để lộ một đoạn chân của nàng.
Mắt cá chân của Lâm Tư Niệm rất nhỏ, một tay có thể nắm hết một cách dễ dàng. Tạ Thiếu Ly nhìn đến ngây người, ánh mắt nóng bỏng men theo làn da của nàng từng tấc dịch lên, cuối cùng rơi xuống trên xương đùi của nàng.
Da của Lâm Tư Niệm rất trắng, càng làm vết sẹo chừng ba tấc dữ tợn hiện lên rõ ràng.
Hơi thở Tạ Thiếu Ly cứng lại, vô ý thức vươn ngón tay ra, từng tấc từng tấc nhẹ chạm vào miệng vết thương của nàng. Màu sắc vết sẹo đã mờ đi rất nhiều, lồi lên một màu hồng đậm. Đã bảy năm rồi, Tạ Thiếu Ly vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và đau đớn tê tâm phế liệt lúc đó.
Thanh Linh thấy thế, rất biết điều mà đặt chậu nước nóng xuống, lặng lẽ khép cửa lui ra ngoài.
Tạ Thiếu Ly hạ tầm mắt, che đi sự đau lòng trong mắt.
Chiếc khăn trong tay đã dần lạnh đi, Tạ Thiếu Ly lại nhúng khăn vào trong chậu nước nóng để để làm ấm, cẩn thận chu đáo đắp lên vết thương của Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm đang mê mang ngủ, còn cho rằng bên cạnh là Thanh Linh, cũng không thèm nhìn liền nắm lấy bàn tay đang chườm nóng cho nàng, mơ hồ nói: "Thanh Linh, rót cho ta ly nước..."
Bàn tay kia thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng, không giống như bàn tay của nữ nhân.
Lâm Tư Niệm mơ hồ nghĩ có chút không đúng, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một giọng nam thanh lãnh dễ nghe vang lên: "Được."
Lâm Tư Niệm liền giật mình tỉnh lại, ngồi dậy quay đầu nhìn, quả nhiên là Tạ Thiếu Ly.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!