Editor: Masha
Từ sau khi Thẩm Oanh có thể ăn cơm, thân thể khôi phục nhanh hơn trước rất nhiều.
Nàng vịn Hồng Lăng đến trong hoa viên tản bộ, hai chân dường như chẳng còn là của mình, còn cần thời gian mới có thể thích ứng. Lúc trước nàng bị bệnh ở Trường Tín Cung hơn nửa năm, vốn rất ít khi xuống giường đi lại. Hiện giờ thay bằng một thân thể khác, thật ra còn gầy yếu hơn thân thể ban đầu, cần phải dưỡng thật tốt mới được.
Thẩm gia vốn nhỏ, hoa viên duy nhất tương liên với tiền viện hậu trạch, cũng không trồng cây cối, hoa cỏ quý báu, chỉ trồng tùng bách dễ sống. Trong một góc may mắn có một cây mai nhỏ, nàng không nhịn được đi qua, nhẹ nhàng vuốt ve nhành cây.
Khi còn nhỏ, nàng và phụ thân mẫu thân cùng ở An Quốc Công phủ gieo cây giống hoa mai. Nhờ bọn họ tỉ mỉ che chở, cây giống trở thành một vùng Mai Lâm rộng lớn. Trong đó có một cây hoa mai, khi hoa nở giống như mây khói ráng chiều, nàng vô cùng yêu thích. Nàng từng một lần nảy sinh ý niệm nhổ nó lên đem trồng ở Trường Tín Cung, nhưng lại bị đủ thứ chuyện trì hoãn.
Chuyện cũ năm xưa, như một hồi mộng. Cho tới bây giờ, nàng còn hơi không phân rõ, đến tột cùng là Thẩm gia tam cô nương Thẩm Oanh mơ một hồi mộng làm Hoàng Hậu, hay là An Quốc Công đích trưởng nữ Thẩm Oanh mơ thấy mình biến thành một cô nương nhà bình thường.
"Cô nương, vừa rồi bên kia hình như có người đang nhìn cô nương." Hồng Lăng cảnh giác nói.
Thẩm Oanh ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy hai thân ảnh vội vàng rời đi. Nghĩ là khách nhân tới nhà, đi ngang qua mà thôi, nàng cũng không để ở trong lòng.
Lúc này, Lục La từ nơi xa chạy tới: "Nô tỳ nhìn thấy nhị cô nương đến bên này, tâm tình hình như không được tốt!"
Thẩm Oanh và Thẩm Dung tuy rằng đều là cô nương con vợ cả Thẩm gia, nhưng luận địa vị trong nhà, hai người lại cách biệt một trời một vực. Lúc trước tính tình Thẩm Oanh mềm yếu, vẫn luôn nhường Thẩm Dung, không dám làm trái ý nàng, ngay cả việc đi Từ Ân Tự, cũng là do Thẩm Dung cưỡng bách. Nếu không vì Thẩm Dung, cũng sẽ không gặp phải Hoắc Lục, gặp những chuyện liên tiếp sau này.
Hiện tại Thẩm Oanh không muốn ứng phó tỷ tỷ này, mang theo hai nha hoàn tránh vào rừng.
Thẩm Dung một đường đi nhanh, bên cạnh nha hoàn Tiểu Đào và Tiểu Hà gắt gao đuổi theo ở phía sau, không ngừng kêu: "Cô nương, ngài đi chậm một chút! Đừng tức giận làm hỏng thân mình!"
"Cao gia thật là nghèo kiết hủ lậu! Sính lễ lại còn không nhiều bằng Hoắc gia đưa lễ. Trưởng tỷ gả cho tiến sĩ, dựa vào cái gì ta phải gả cho một người què!" Thẩm Dung tùy tay bẻ một đoạn nhánh cây bên cạnh, bĩu môi, tùy ý bứt lá trên cành. Tướng mạo nàng thanh tú, vóc người trung đẳng, mặc áo ngoài màu hồng phấn bằng gấm thêu hoa văn như ý, váy dài bằng lụa sa, bên hông treo túi thơm.
Xiêm y này không giống như một thiên kim nhà nghèo chút nào.
Tiểu Đào ôn nhu an ủi nói: "Cô nương, phu nhân đã hỏi thăm qua, tướng mạo và tính tình Cao gia công tử đều là nhất đẳng, rất tốt, cho dù có chút khuyết tật, tương lai có Cao gia và Tạ gia che chở, cô nương còn sợ người khác khinh thường sao?"
Tiểu Hà vội vàng gật đầu nói tiếp: "Đúng vậy, cô nương gả qua chính là làm chính thê, vẫn tốt hơn đi Tĩnh Viễn Hầu phủ làm thiếp mà? Người Hoắc gia tới lúc này, tuyệt đối không có hảo tâm. Cô nương cũng đừng quên, ngày ấy Hoắc Lục công tử quát tháo, nếu không phải Tĩnh Viễn Hầu kịp thời ra tay, chỉ sợ……"
Thẩm Dung trừng mắt nhìn Tiểu Hà, Tiểu Hà tự giác mình nói lỡ, vội vàng che lại miệng mình. Thẩm Dung hận Hoắc Lục thấu xương, ngày ấy Hoắc Lục cường ngạnh hai chị em bắt các nàng, làm hại Thẩm Oanh ngã xuống khe núi, nàng sợ tới mức hôn mê bất tỉnh. Nếu không phải nhờ Tĩnh Viễn Hầu, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Thẩm Dung làm con gái út đại phòng, từ nhỏ được Tôn thị chiều chuộng dung túng, tâm cao ngất. Nàng không hài lòng việc hôn nhân này với Cao gia, nhưng càng sợ bị đưa đi Tĩnh Viễn Hầu phủ làm thiếp. Chuyện Tĩnh Viễn Hầu đào hố giết mấy vạn tù binh, ở kinh thành lan truyền ồn ào huyên náo. Người giết người không chớp mắt như vậy chẳng khác gì Diêm Vương, hầu hạ hắn so với đi chịu chết có gì khác nhau.
Tiểu Đào thấy cô nương vẫn cau mày, lại nói: "Cô nương, bậc cửa Cao gia thanh quý, từ Cao đại nhân đến mấy nhi tử phía sau, giữ mình trong sạch, trong nhà ngay cả một thiếp thất cũng không có. Ngài gả qua đi, có một tầng quan hệ với Trang phi nương nương, bọn họ không dám đối xử với ngài không tốt. Ngài nhìn vị nhị công tử hôm nay tới cầu hôn, sẽ biết cô gia chúng ta cũng sẽ không kém mấy. Quan trọng nhất, Cao gia và Tạ gia chính là quan hệ thông gia."
Mới vừa rồi Thẩm Dung tránh ở sau bình phong, thấy được diện mạo Cao Tử Thanh, đích xác rất xuất chúng. Dù cho trong lòng nàng bất mãn với Cao Tử Tùng, cũng biết gia thế đối phương thật không kém. Đích nữ Cao đại nhân gả tới Tạ gia, Tạ gia là cao môn đại hộ nghiệp lớn số một số hai, Thẩm Dung sớm đã nghe thấy.
Tổ tiên Tạ gia từng ra vài vị đế sư và đại thần thủ phụ, sau khi Tạ thủ phụ về hưu, con cháu Tạ gia phân biệt đảm nhiệm chức vị quan trọng ở trong triều và địa phương, nhi tử nhỏ nhất của ông là Tạ Vân Lãng, hiện giờ đã là Lại Bộ Thị Lang, sớm muộn gì cũng nhập các.
Tạ Vân Lãng được xưng là đệ nhất công tử kinh thành, người lớn lên tuấn tiếu không nói, tài hoa càng xuất chúng. Khi hắn còn niên thiếu, mê đảo vô số tiểu thư khuê các trong kinh thành, có lời đồn là Gia Huệ Hậu cũng từng khuynh tâm vì hắn. Thẩm Dung nghĩ mình gả cho Cao gia, sẽ có cơ hội gặp vị mỹ nam tử trong lời đồn một lần, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện.
Còn Tĩnh Viễn Hầu và Hoắc gia, để quỷ xui xẻo Thẩm Oanh tự mình đau đầu đi thôi.
Nghĩ như vậy, Thẩm Dung không khỏi có vài phần vui sướng khi người gặp họa, không vui trong lòng cũng tiêu giảm rất nhiều.
Chờ sau khi chủ tớ Thẩm Dung rời đi, Thẩm Oanh mới đi ra từ trong rừng. Tuổi Lục La còn nhỏ, nghe không hiểu người Hoắc gia tới có ý nghĩa gì, nhưng Thẩm Oanh và Hồng Lăng đều đã ngửi được mùi nguy hiểm. Thẩm Oanh liếc mắt nhìn Hồng Lăng, Hồng Lăng hiểu ý, bảo Lục La bồi cô nương, mình thì vội vàng chạy về nhà chính, tìm hiểu tin tức.
Thẩm Oanh vẫn không yên tâm, nghiêng đầu hỏi Lục La: "Hôm nay cha có ở trong phủ không?"
"Có, lão gia hẳn ở trong thư phòng, không có rời phủ. Cô nương, đã xảy ra chuyện gì sao?" Lục La khó hiểu hỏi.
"Ngươi đỡ ta đi tìm ông." Thẩm Oanh trấn định mà phân phó.
Hạ nhân Hoắc phủ nâng tám rương đầy đồ vật bày trong nhà chính, so với sính lễ Cao gia đưa tới còn nhiều hơn, hạ nhân Thẩm gia đều đứng ở hành lang vây xem. Quản gia Hoắc phủ gọi là Đinh thúc, là người tinh ranh, biết gió chiều nào theo chiều ấy. Hắn đếm số lượng sính lễ Cao gia đưa cho Thẩm gia, chạy nhanh trở về mang thêm hai rương, thừa dịp người ngoài cửa còn chưa tản đi, vội vàng đưa tới.
Đinh thúc thấy tinh thần Thẩm lão phu nhân quắc thước, không tránh khỏi khen tràng giang đại hải một phen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!