Editor: Trà Xanh
Từ phu nhân chính là cô mẫu của Thẩm Oanh, mẫu thân của Từ Hành, hai nhà chưa từng lui tới.
Bà hẳn là chướng mắt và cảm thấy mất mặt thân thích Thẩm gia này. Hơn nữa ghi hận thời điểm tuổi trẻ, chính mình tự định chung thân không được người trong nhà ủng hộ, bởi vậy hiếm khi cùng người khác nhắc tới thân thế. Thẩm Oanh biết, Từ phu nhân đã từng một lòng một dạ muốn đem nữ nhi đưa vào Trường Tín Cung, càng không nghĩ đến chuyện hàn gắn mối quan hệ với nhà mẹ đẻ.
Sau đó có lẽ nhận rõ hiện thực, đánh mất si tâm vọng tưởng, mới suy xét nhận cửa thân thích này một lần nữa. Thẩm gia vốn sa cơ thất thế, hiện tại một chất nữ gả đến Tĩnh Viễn Hầu làm sủng thiếp, một người sắp gả vào trong phủ đại học sĩ nội các, cũng không tính quá khó coi.
Thẩm Oanh nghe Hồng Lăng nói xong, trong lòng thực bình tĩnh.
Đối với người thường mà nói, có một sủng phi biểu tỷ ở trong cung, một cô mẫu làm phu nhân đại đô đốc hẳn là chuyện vinh quang vô cùng. Nhưng kiếp trước, thứ Thẩm Oanh không thiếu nhất chính là thân phận này đó. Nàng và Từ Hành trước sau từng là đối thủ, cho nên không thích người nhà này. Thời điểm ở trong cung là Hoàng Hậu phải rộng lượng tiếp nhận các phi tần, giữa các nàng vẫn cứ năm lần bảy lượt nổi lên xung đột. Bùi Chương vì chuyện phân vị của Từ Hành đã cãi nhau với nàng cũng là sự thật.
Cho nên nàng tuyệt không muốn đi đến gia yến của Từ gia.
Nhưng lời nói lại nói trở về, nàng có thể không so đo việc làm của Thẩm Dung, không lý nào lại đem Từ gia đẩy xa ngàn dặm. Nàng hiện tại cần nhất chính là chỗ dựa, chẳng sợ gần những người này trên danh nghĩa thân nhân, cũng là lợi thế nàng nắm trong tay. Một thân phận thiếp thất hèn mọn nào có tư cách kén cá chọn canh?
Thẩm Oanh vừa chải đầu vừa nói: "Hôm nay đi à?"
Hồng Lăng gật đầu: "Lão phu nhân nói chính là hôm nay. Thẩm gia bên kia hình như đã chuẩn bị xuất phát, chỉ xem cô nương bên này có nguyện ý hay không. Nếu hiện tại ra cửa liền thì có thể đuổi kịp trước giữa trưa…"
"Ngươi có cảm thấy ta nên đi không?"
Hồng Lăng gật đầu: "Tuy rằng đến đó, Từ phu nhân chưa chắc cho chúng ta sắc mặt tốt. Nhưng chúng ta đi Từ gia chuyến này, đối với cô nương có chỗ lợi. Trang phi nương nương trong cung hiện giờ chính là dưới một người trên vạn người, nàng còn hoài long tự. Mẫu thân nàng nguyện ý cùng người nhà mẹ đẻ qua lại, cảm tình tốt xấu thì không đề cập tới, cô nương ở hầu phủ tóm lại có thêm vài phần tự tin."
Hồng Lăng nói đúng ý Thẩm Oanh. Nàng trước kia thanh cao, không muốn nước chảy bèo trôi, chính là sau khi nàng học được hạ thấp chính mình, phát hiện cũng không khó như vậy. Dù sao Bùi Duyên đã tiến cung, không ở trong phủ, đi Từ gia nhìn xem cũng tốt.
"Giúp ta đổi xiêm y, chút nữa đi Mộc Huy Đường nói cho đại phu nhân một tiếng."
Thẩm Oanh muốn ra cửa cần được chủ mẫu cho phép. Nàng trang điểm đổi mới hoàn toàn, dẫn theo đám người Dịch cô cô đi Mộc Huy Đường. Ngụy Lệnh Nghi đang kiểm tra việc học của Bùi An, thân thể nó yếu đuối, không thích hợp đi đến học đường bên ngoài, trong phủ liền thỉnh tiên sinh dạy học đến dạy. Nhưng tiên sinh dạy học chỉ có thể tới hai ngày một lần, thời gian còn lại Ngụy Lệnh Nghi tự mình dạy.
Từ lúc Thẩm Oanh nấu sủi cảo cho Bùi An, Bùi An liền trở thành người ủng hộ trung thành của nàng.
"Thẩm di nương!" Nó nhìn Thẩm Oanh tiến vào, đôi mắt sáng rỡ.
Thẩm Oanh vấn búi tóc chỉ bạc, trên đầu gắn trâm vàng hoa văn các kiểu, mang một đôi khuyên tai hồ lô bằng đá quý màu xanh lục, thay một thân áo tím dệt vàng, váy lụa, giày da dê. Nàng sớm đã không còn bộ dáng cẩn thận chặt chẽ khi mới vào phủ, ngược lại có chút khoa trương. Nhưng như vậy mới đúng là cách trang điểm của thiếp thất mười mấy tuổi được sủng ái trong hầu phủ.
"Tiểu công tử an khang." Thẩm Oanh hành lễ, "Đêm qua hoa đăng đẹp không?"
Bùi An gật đầu: "Ta cùng mẫu thân đi dạo thật lâu mới trở về, còn nhìn xe hoa trên đường. Ngài và nhị thúc đi chơi có vui không?"
Thẩm Oanh cười mà không nói. Ngụy Lệnh Nghi rờ đầu Bùi An, kêu nó đi ra ngoài.
"Ta chưa cảm ơn ngươi lần trước gói sủi cảo và tạo hình mấy cục bột, Bùi An thích lắm. Nếu rỗi rảnh, ngươi tới dạy ta." Ngụy Lệnh Nghi mời Thẩm Oanh ngồi xuống.
Thẩm Oanh đồng ý, nói rõ ý đồ đến đây. Ngụy Lệnh Nghi nghe xong, tự nhiên đồng ý: "Nếu là mẫu thân Trang phi mời, lại là thân cô mẫu nhà mình, dĩ nhiên là muốn đi. Ta sẽ kêu bọn họ chuẩn bị xe ngựa, trên đường cẩn thận một chút."
"Đa tạ phu nhân."
Ngụy Lệnh Nghi nói: "Sáng sớm hôm nay Hầu gia tiến cung, đại khái là có chuyện quan trọng cùng Hoàng Thượng thương nghị, có khả năng phải về Tây Bắc. Ngươi không biết đâu, hắn ở kinh thành mấy tháng nay đã là thời gian dài nhất trong mấy năm qua. Ngươi tận lực cùng hắn ở bên nhau nhiều chút, bởi một khi hắn quay lại Tây Bắc, ngắn thì mấy tháng, lâu thì một hai năm mới có thể trở về.
Cảm tình giữa các ngươi đang trong thời điểm nóng bỏng, ta sợ ngươi cảm thấy tịch mịch."
Thẩm Oanh lẽ ra không cảm thấy gì, nghe Ngụy Lệnh Nghi nói như vậy, trong lòng tự dưng gợn sóng. Ngày thường hai người ở bên nhau đã biến thành thói quen, giống như hắn sẽ luôn lưu lại bên người nàng. Nhưng tháng ngày hắn rời nhà đột nhiên hiện ra trước mắt, nàng có cảm giác mất mát mãnh liệt trào dâng trong lòng.
Ngụy Lệnh Nghi cho rằng nàng lo lắng những ngày Bùi Duyên không ở nhà, bà mẫu sẽ tìm nàng gây phiền toái, nên cười trấn an nói: "Ngươi cũng đừng lo lắng, với tính tình của Hầu gia chắc chắn an bài tốt mọi thứ trước khi rời đi. Hắn không ở trong nhà, ta cũng sẽ quan tâm đến ngươi."
Thẩm Oanh nói lời cảm tạ với nàng, vừa vặn Xuân Ngọc tới bẩm báo, xe ngựa đã chuẩn bị xong, đám người Thẩm Oanh liền cáo từ rời đi.
Xuân Ngọc nói với Ngụy Lệnh Nghi: "Phu nhân, xem ra mẫu thân Trang phi nương nương muốn nhận lại nhà mẹ đẻ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!