Editor: Trà Xanh
Thẩm Oanh hít một hơi, máu trên người như đông lại. Nàng theo bản năng muốn nói "không thể nào" nhưng lời nói đến bên miệng lại cố kềm nén xuống.
Nàng hiện tại không phải là chi nữ của An Quốc Công, chỉ là một nữ tử bình dân, không có tư cách nói như vậy. Bùi Duyên cũng không có khả năng biết thân phận trước đây của nàng, do đó sinh ra hiềm khích với nàng. Nàng hoàn toàn không biết phụ thân đã từng lén hiệp nghị cái gì với Bùi Chương. Nếu không xuất phát từ cảm tình, mà đơn thuần dùng lý trí phán đoán, không phải không có khả năng phụ thân đã hãm hại Bùi gia.
Thẩm Oanh ổn định hô hấp, nắm tay Bùi Duyên, chậm rãi ngồi sát người hắn, mềm mại hỏi: "Hầu gia đã điều tra rõ ràng rồi sao? Xác định là do An Quốc Công làm?"
Bùi Duyên gật đầu, nắm lấy ngón tay xanh mướt của nàng đưa lên môi hôn. Tối nay hắn nhớ tới dĩ vãng không tốt, có chút thất thố. Hắn không muốn nàng liên lụy đến sự việc báo thù, những chuyện đó để mình hắn gánh là được rồi.
Bùi Duyên viết tiếp vào lòng bàn tay nàng: tối nay chơi vui không?
Thẩm Oanh gật đầu, lâu rồi nàng chưa đi chơi vui đến vậy, nếu không có nốt nhạc đệm cuối cùng này, tối nay sẽ là một đêm khó quên. Nàng biết Bùi Duyên không muốn đề cập đến chuyện đã qua, nhưng liên quan đến An Quốc Công phủ, nàng không thể hoàn toàn làm ngơ. Năm đó nếu lão Hầu gia và thế tử bị vu hãm, như vậy Bùi gia bị oan khuất trầm trọng, đến nay vẫn chưa sửa lại án xử sai, Bùi Duyên không có khả năng buông tha việc này dễ dàng.
Tuy phụ thân không còn nữa nhưng mẹ kế và đệ đệ cùng muội muội vẫn còn. Nếu Bùi Duyên muốn trả thù An Định Hầu phủ thì làm sao bây giờ?
"Hầu gia tính toán thế nào?" Nàng làm lơ ý tứ lãng sang chuyện khác của Bùi Duyên, cố chấp hỏi.
Bùi Duyên lắc đầu, không muốn tiếp tục nói chuyện này.
Thẩm Oanh giơ tay vuốt phẳng nếp gấp trên cổ áo Bùi Duyên, chậm rãi nói: "Thiếp thân biết kiến thức mình ít, nhưng chuyện lớn như vậy đè trong lòng ngài, ngài một mình gánh vác không khó chịu sao? Thiếp thân chưa kịp tham dự quá khứ của ngài, ngài một mình trải qua nhiều như vậy, thiếp thân thấy đau lòng. Từ nay về sau hy vọng ngài có thể tin tưởng thiếp thân, bất luận chuyện gì thì thiếp thân và ngài cùng gánh vác, có được không?"
Bùi Duyên nâng cằm nàng lên, bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt nàng nhu tình luân chuyển, lời nói mềm mại nhè nhẹ len vào tai hắn, trong lòng tựa như có đốm lửa lan tràn ấm áp khắp người. Mặt mày nàng chân thành, thật kỳ diệu vuốt thẳng những vết thương lồi lõm gồ ghề trong lòng hắn. Chưa từng có người nào nói muốn chia sẻ cùng hắn, tất cả đều cho rằng hắn đủ mạnh mẽ, có thể ứng phó mọi khó khăn.
Có ai được trời sinh mạnh mẽ? Sự mạnh mẽ đó chẳng qua là sự trưởng thành để tránh những đau xót mà thôi. Trước đây, thời điểm hắn một mình trốn đi để liếm láp miệng vết thương, đã từng hy vọng có người xuất hiện hỏi hắn có đau hay không, có cần hỗ trợ hay không. Đợi rất nhiều năm, hy vọng tan biến, hắn tạo thành thói quen chính mình tự gánh vác mọi việc. Nhưng rốt cuộc người hắn chờ dường như đã xuất hiện.
Hắn duỗi tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nữ nhân, khiến nàng áp sát vào ngực mình, cúi xuống đặt một nụ hôn sâu lên môi nàng.
Thẩm Oanh có thể cảm nhận được, nụ hôn này khác với những nụ hôn trước kia, không mang theo chút dục vọng nào, tựa như lộ ra một góc nội tâm hắn để nàng có thể tới gần. Con người hắn đơn thuần, đơn thuần đến độ chỉ cần đôi ba câu của nàng có thể dỗ hắn mở cửa lòng, nguyện ý phô bày chút yếu ớt cho nàng xem. Hắn hôn môi để biểu đạt sự yêu thích, tựa như hài tử đang chia sẻ kẹo.
Thẩm Oanh có cảm giác tội lỗi. Cho tới bây giờ, lời nói và việc làm của nàng đều không phải xuất phát từ chân tâm, mà toàn có mục đích. Chính là từ từ dẫn đến sự trả giá thiệt tình của Bùi Duyên.
Nàng không cho hắn một mảnh tâm tình hoàn chỉnh, nhưng có thể cho hắn cả đời, chỉ cần hắn không bỏ rơi nàng. Nghĩ như vậy vẫn là công bằng, cảm giác tội lỗi chậm rãi biến mất.
Xe ngựa chạy trên đường xóc nảy, nụ hôn vẫn liên tục. Thẩm Oanh thở không nổi, tay nắm chặt vạt áo Bùi Duyên, thân thể từ từ cứng đờ. Bùi Duyên cảm nhận được, lập tức buông nàng. Nàng giống con cá được thả về nước, hít vào từng đợt không khí mới, cả gương mặt đỏ bừng. Miệng nhỏ bị hôn hồng nhuận lại rạng rỡ.
"Hầu gia lừa thiếp, không trả lời câu hỏi của thiếp thân, chỉ muốn lấp kín miệng thiếp." Thẩm Oanh thấp giọng nói.
Bùi Duyên hơi nhếch khóe môi, nàng nói cũng không sai. Hắn thời thời khắc khắc đều muốn lấp kín miệng nàng, nhìn bộ dáng thở không nổi của nàng.
Thẩm Oanh lại quấn lấy Bùi Duyên tiếp tục đề tài kia. Nàng cũng muốn thông qua hắn, hiểu thêm phụ thân rốt cuộc là người thế nào. Ông ngoài thân phận là An Quốc Công, phụ thân, trượng phu, rốt cuộc đã làm chuyện gì mà nàng không biết.
Bùi Duyên không còn cách nào, chỉ có thể đem manh mối do Tống Viễn Hàng tra được, còn sự tình gặp Từ Khí tối nay, nói hết cho Thẩm Oanh. Hắn cảm thấy nếu không làm như vậy, tiểu nha đầu tích cực này không chừng sẽ giận hắn.
Thẩm Oanh trước đây chính là đại tiểu thư ngây thơ, nàng hoàn toàn không biết phụ thân quyền thế đến thế nào, cho nên thời điểm phụ thân và Từ Khí tới Lệ vương phủ nghênh đón Bùi Chương, nàng như người vừa tỉnh giấc mộng. Mỗi người bên cạnh nàng đều có tính toán riêng, chỉ có nàng ngây ngốc cho rằng bọn họ yêu cầu được bảo hộ. Cho dù như thế, nàng cũng không tin phụ thân sẽ vì quyền thế làm ra chuyện bôi nhọ trọng thần.
Nếu ông thật sự có thể vi phạm lương tâm của chính mình, vì sao sau đó lại quyết liệt với Bùi Chương, dứt khoát cáo ốm không lên triều?
Nàng đã từng hoài nghi phụ thân chết bất đắc kỳ tử do mẹ kế hạ độc, nhưng theo điều tra, chân tướng ngày càng khó phân biệt. Nàng không dám lại tra tiếp, sợ hãi sẽ phát hiện ra hiện thực càng tàn khốc. Nàng tình nguyện che mắt, che tai, làm một Hoàng hậu cái gì cũng không biết.
Nhưng trốn tránh là vô dụng. Bùi Duyên không muốn phụ thân và huynh trưởng mãi đeo tội danh thông đồng với địch phản quốc, muốn lật lại bản án cho họ. Nàng cũng muốn biết, phụ thân rốt cuộc có nhúng tay vào chuyện đó hay không. Nếu có làm, cha thiếu nợ thì con trả, nàng không có lời nào để nói. Nhưng nếu không có, không thể để đệ đệ và muội muội dẫm vào vết xe đổ của Bùi Duyên.
"Chuyện này muốn tra ra sao? Tống đại nhân có quan hệ riêng với ngài đúng không?" Thẩm Oanh hỏi. Nếu không, Bùi Duyên là một tướng lãnh trấn thủ biên cảnh, không có khả năng biết được nhiều chuyện quan phủ như vậy.
Một lời của nàng đã đánh trúng điểm yếu, nói toạc ra quan hệ được Bùi Duyên có tâm che giấu.
Thẩm Oanh vô cùng nhạy bén, Bùi Duyên từ trước đến nay độc lai độc vãng, đột nhiên làm mai cho Tống Viễn Hàng, nếu không phải vì quan hệ riêng, hắn tuyệt đối sẽ không xen vào việc người khác.
Bùi Duyên cũng không giấu giếm, viết lên: Tống Viễn Hàng là sư huynh của ta. Chúng ta quen biết từ thuở hàn vi, để tiện hành sự cho nên không nói rõ với người ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!