Chương 40: (Vô Đề)

Editor: Trà Xanh

Thẩm Oanh đi vài bước về phía trước, mấy ngọn đèn dầu trên đường phảng phất đều biến thành điểm lập lòe sáng ngời, người đi đường giống như những hình ảnh yên lặng. Nàng chưa bao giờ có một khắc thanh tỉnh như lúc này, ý thức được mình đã là một người hoàn toàn khác.

Bất kể là Bùi Chương, Cao Nam Cẩm hay Tạ Vân Lãng, sinh hoạt của bọn họ không có mình đều tiếp tục tiến về phía trước. Mà nàng cũng nên đi phía trước, không bao giờ phải quay đầu nhìn lại.

Vừa lúc Hồng Lăng và Lục La tìm tới. Hồng Lăng nhẹ thở ra: "Cô nương, chúng ta vừa xoay người đã không thấy ngài, làm nô tỳ lo lắng."

Thẩm Oanh cười nói: "Ta đã lớn như vậy chẳng lẽ sẽ đi lạc? Nãy giờ xem náo nhiệt đủ rồi, chúng ta trở về nhà thôi."

"Vừa rồi trên đường đến đây tìm cô nương, nghe mọi người nói đội ngũ diễu hành sắp tới. Hiện tại đường đông đúc, hay là chúng ta đứng coi?" Lục La đề nghị.

Nàng vừa dứt lời, tiếng chiêng trống rung trời đã tới trước mắt, bá tánh sôi nổi né tránh đứng hai bên đường, để đội ngũ biểu diễn có thể thuận lợi đi qua.

Lục La kéo Thẩm Oanh chen lên đằng trước, đi đầu là một nhóm nghệ sĩ đi cà kheo, bọn họ cầm cây quạt thật lớn, bước chân nện vững vàng. Có người phun rồng lửa liên tục thật dài từ trong miệng, còn có người biểu diễn quăng đồ vật lên trên cao, đem đến từng trận trầm trồ khen ngợi từ hai bên đường. Theo sau bọn họ là xe hoa đến từ khắp nơi, trang trí đủ loại màu sắc và đèn màu, có ma cô hiến thọ, bát tiên quá hải, thiên nữ tán hoa(*) thật đặc sắc.

Phía trên có người biểu diễn xiếc ảo thuật, ca hát khiêu vũ tranh tài khoe sắc lẫn nhau.

Xe hoa không những đại diện cho các địa phương, còn hướng thiên tử bẩm báo sự an khang trong nước, ngũ cốc được mùa. Bởi vậy tập hợp người giỏi tay nghề các nơi, vô cùng đa dạng, người xem hoa cả mắt.

Các bá tánh trên phố không ngừng vỗ tay trầm trồ khen ngợi xe hoa tinh mỹ và người biểu diễn xuất sắc. Còn có bá tánh ném hoa vào xe hoa mà mình thích nhất, chạy theo xe hoa của quê nhà, vô cùng náo nhiệt. Cảnh tượng thịnh thế này sau khi Bùi Chương đăng cơ mới tái hiện lại.

Thẩm Oanh xem một lát, quay đầu nói với hai nha hoàn: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta về thôi."

Các nàng đi ra khỏi đám đông, rời con phố chính, người thưa thớt hẳn. Thẩm Oanh đang định đi tìm Bùi Duyên, vừa lúc đó thấy ở ngõ nhỏ bên đường có một cô nương bị hai kẻ đăng đồ tử(**) ngăn lại.

Nàng tập trung nhìn, quả nhiên là Thẩm Đồng.

Kỳ thật Thẩm Đồng đã sớm thấy Thẩm Oanh, vẫn luôn bị tiểu Chu thị và Thẩm Quang Tông ngăn lại. Sau đó đội ngũ diễu hành đi qua, xe ngựa bọn họ không thể không dừng lại. Thẩm Đồng thừa dịp tiểu Chu thị không để ý, tự mình chạy ra, muốn tới tìm Thẩm Oanh răn đe đôi câu.

Trước đó vài ngày, Bùi Chương kêu Thẩm Quang Tông tiến cung, tỏ vẻ phải lựa chọn hôn sự khác cho Thẩm Đồng. Hắn không nói rõ khi Hoàng hậu còn trên đời đã có an bài, Thẩm Quang Tông tự đi dò hỏi lại đưa đến kết luận, Tĩnh Viễn Hầu sủng ái thiếp thất trong phủ, từ chối hôn sự, không chịu cưới.

Thẩm Đồng vốn đã nhận mệnh, ngày ấy ở biệt viện Tạ gia tuy chỉ vội vàng nhìn thoáng qua nhưng Tĩnh Viễn Hầu không có vẻ bất kham như lời đồn, ngược lại còn rất anh tuấn. Dù sao trong kinh thành chuyện bảo sao hay vậy cũng nhiều, cũng không thể hoàn toàn đáng tin. Ai ngờ sau khi nàng tiếp nhận, hôn sự có khúc mắc, chính mình bị cự tuyệt chỉ vì một kẻ thiếp thất, nàng đương nhiên nuốt không trôi khẩu khí này.

Mới vừa rồi nhìn đoàn xe hoa đi qua, cảnh tượng náo nhiệt trên đường làm nàng nhớ tới năm ấy tiến cung cùng đón Tết thượng nguyên với trưởng tỷ, nàng quở trách một cung nữ bị trưởng tỷ bắt gặp. Trưởng tỷ nói, làm người phải hiểu được thấy đủ, cũng đừng bởi vì mình có địa vị liền tùy ý giẫm đạp tôn nghiêm người khác. Nàng sinh ra là nữ nhi của An Quốc Công, muội muội của Hoàng hậu, xuất thân cao quý rất nhiều so với người khác. Hôn sự không thể tự chủ cũng là sự bất đắc dĩ của người sinh ra ở gia đình phú quý. Giống như hôn sự của trưởng tỷ lúc trước, nàng có thể tự quyết định được sao?

Nghĩ đến điều này, nàng bỗng nhiên bình tâm trở lại. Cảm thấy không cần thiết khó chịu với một người thiếp thất. Tĩnh Viễn Hầu cưới ai, chẳng lẽ một thiếp thất có thể ảnh hưởng? Nàng đi tìm người ta gây chuyện, ngược lại tự hạ thân phận mình, vất đi mặt mũi của An Định Hầu phủ. Nàng đang định quay trở lại, lẻ loi một mình bị hai gã đăng đồ tử theo dõi.

"Các ngươi muốn làm gì?" Thẩm Đồng lui ra sau một bước, hỏi.

Đăng đồ tử mỉm cười, thấy Thẩm Đồng ăn mặc sang trọng lại có một mình, cười đầy dâm tà: "Mấy ca nhi đang thiếu thốn, muốn cô nương đưa ít tiền tiêu vặt."

Thẩm Đồng nói: "Ta vội vã đi ra đây, không mang tiền. Các ngươi thả ta, ta sẽ kêu người nhà đưa các ngươi."

Đăng đồ tử bật cười: "Cô nương cho rằng chúng ta ngốc sao? Thả ngươi, ngươi quay đầu liền gọi quan binh tới, chúng ta ăn không hết gói đem đi. Cô nương đã không mang tiền, chúng ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần để lại trang sức quý giá trên người là được." Hắn nói, cùng đồng lõa vây quanh đi lên, giơ tay kéo trang sức hoàng kim trên tóc Thẩm Đồng.

"Các ngươi làm gì? Không được chạm vào ta. Người đâu, mau tới đây!" Thẩm Đồng kêu to, nhưng thanh âm của nàng bị sự náo nhiệt trên đường che khuất, chẳng truyền đi được.

"Côn Luân, đi qua hỗ trợ!" Thẩm Oanh không nhịn được, quay đầu lại kêu.

Côn Luân đứng cách đó không xa không gần, liếc vào ngõ nhỏ một cái, không biết nên nghe mệnh lệnh của Hầu gia, hay là nghe mệnh lệnh của Thẩm di nương. Thẩm Oanh thấy Côn Luân bất động, tự mình xăng tay áo lên vọt qua. Nàng có tính bao che, cho dù đã không còn là trưởng tỷ của Thẩm Đồng cũng không thể để nàng bị khi dễ.

Hồng Lăng và Lục La kéo nàng không được, chỉ có thể cùng nàng tiến lên.

Thẩm Oanh chạy đến bên cạnh Thẩm Đồng, thuận tay cầm lấy cái sọt tre to đặt bên cạnh ngõ nhỏ, quăng qua hai gã đăng đồ tử. Sọt tre đựng một ít phế phẩm dính đầy người đăng đồ tử. Nhưng sức nàng yếu, lực đạo kia như gãi ngứa, chẳng làm bọn họ kinh sợ được.

Đăng đồ tử thấy lại có vài cô nương như hoa như ngọc chạy tới, cảm thấy tối nay gặp được đại vận, trên mặt hai người cười tươi như hoa nở.

"Ngươi tới làm gì?" Thẩm Đồng trừng mắt hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!