Editor: Masha
Trời cao chiếu sáng, ánh mặt trời chiếu vào viện, tuyết đọng dần tan rã. Sau khi tuyết tan, tùng bách càng thêm xanh ngắt, sức sống bừng bừng.
Trong phòng Thẩm Oanh đốt chậu than, nhất thời không ít người ngồi. Hồng Lăng hầu hạ nàng uống một chén cháo nóng, Thẩm mẫu Trần thị thúc giục đút thêm một chén, Lâm mụ mụ bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Phu nhân, cô nương mấy tháng chưa ăn cơm, giờ phút này không nên ăn quá nhiều. Chờ cô nương khỏe lên, lại chậm rãi ăn thêm chút."
Trần thị xuất thân Tào Bang, tính tình phóng khoáng, bà bán tín bán nghi nói: "Ba tháng liền chỉ uống nước và thuốc, hiện tại còn ăn ít như vậy, bụng có thể no sao? Ngươi xem nàng gầy đến độ không còn hình dạng! Không ăn cháo cũng được, ngươi đi phân phó phòng bếp nấu chút canh gà đến đây đi!"
Lâm mụ mụ bất đắc dĩ, chỉ phải xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Bách Lâm ngồi ở một bên, buồn bực không nói.
Thẩm Oanh bảo Hồng Lăng đi hỏi thăm, hầu phủ muốn một người trong hai người Thẩm Dung và nàng đi làm thiếp. Đại phòng bên kia lấy việc Thẩm Dung đã đính hôn để thoái thác chuyện này.
Nàng là người đã chết qua một lần, đối với danh phận gì đó cũng không quá coi trọng. Thiếp là không có địa vị gì trong nhà, nhưng mình từng là mẫu nghi thiên hạ cao quý, kết cục lại như thế nào? Nói trắng ra là, đều xem lòng nam nhân có đặt vào nơi mình không. Huống chi, cho dù vào Tĩnh Viễn Hầu phủ, cũng không đại biểu ngồi chờ chết, có thể nghĩ biện pháp thoát thân.
Thẩm Oanh khi còn ở trong cung, từng nghe đại nội quan bẩm báo một sự kiện với Bùi Chương. Có vị quan địa phương vì muốn nịnh bợ Bùi Duyên, cố ý tặng mấy mỹ nhân tuyệt đỉnh đến quân trướng của hắn, đồng thời rót cho hắn rất nhiều rượu, muốn hắn một đêm phong lưu khoái hoạt, dễ bắt lấy nhược điểm. Ai ngờ ngày thứ hai, mấy vị mỹ nhân đều bị còn nguyên được đưa trở về, quan địa phương cũng thiếu chút nữa bị cách chức điều tra.
Việc này chứng minh Tĩnh Viễn Hầu tâm chí kiên định, nhưng có vài khuyết điểm. Cho nên Thẩm Oanh lớn mật suy đoán, những lời đồn bên ngoài đó, hơn phân nửa là người có tâm cố tình lan truyền, không có mấy lời là sự thật. Lần này nạp thiếp, đoán chừng cũng không phải ý tưởng của hắn.
Nhưng suy đoán thì suy đoán, Thẩm Oanh chưa từng gặp qua Bùi Duyên, nhân phẩm người này rốt cuộc như thế nào, cũng không nắm chắc mười phần.
Trần thị nhìn thấy trượng phu thở ngắn than dài, nói: "Lão gia, Gia Gia tỉnh là chuyện tốt, sao ông còn mặt ủ mày ê như thế?"
Thẩm Bách Lâm không dám nói ra tình hình thực tế trước mắt nữ nhi. Hai vợ chồng đã thương lượng, trước làm nữ nhi an tâm dưỡng thương, tuyệt không đề cập đến việc hầu phủ. Nhưng Thẩm Bách Lâm là người không giấu được chuyện trong lòng, có chuyện gì cũng đều viết ở trên mặt.
Thẩm Oanh vịn Hồng Lăng ngồi dậy, giọng điệu hòa hoãn hỏi: "Cha là vì chuyện Tĩnh Viễn Hầu phủ mà phát sầu?"
Bị Thẩm Oanh một lời chỉ ra, Thẩm Bách Lâm theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu không nói. Có một số việc chỉ có thể lừa gạt được nhất thời, không lừa được một đời, huống chi trước nay ông đều không nói dối.
Trần thị bắt lấy cánh tay Thẩm Oanh, an ủi nói: "Gia Gia, con không cần lo lắng. Vô luận phát sinh chuyện gì, cha và nương đều sẽ che chở cho con!"
Thẩm Oanh nhìn Trần thị, nhẹ nhàng cười. Có lẽ thật là ý trời, cô nương Thẩm gia không chỉ có khuê danh giống nàng, ngay cả nhũ danh cũng giống. Mẫu thân Thẩm Oanh là người Gia Hưng, cho nên gọi nàng Gia Gia, có ý tưởng niệm cố thổ. Từ khi mẫu thân ra đi, đã thật lâu không có ai gọi nàng như vậy.
Mấy tháng này nàng khi ngủ khi tỉnh, phu thê Thẩm Bách Lâm thường tới thăm, vì để nàng dưỡng thương và bồi bổ thân thể, gần như tiêu hết tích cóp nhiều năm của hai người. Nàng tuy rằng không phải Thẩm Oanh ban đầu, nhưng lòng yêu thương ái nữ này của bọn họ, vẫn làm nàng động tâm.
"Hai người không cần phiền lòng, hầu phủ bên kia, con đi là được." Thẩm Oanh nói.
Thẩm Bách Lâm và Trần thị không hẹn mà cùng mà nhìn về phía nàng, trong ánh mắt lộ ra ý không thể tưởng tượng. Trước kia nữ nhi nhát gan, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, cũng không có chủ ý gì. Lần này lại tự mình chủ động tỏ thái độ muốn đi hầu phủ, bọn họ đều cảm thấy rất giật mình.
"Gia Gia, con không biết Tĩnh Viễn Hầu kia……" Trần thị muốn nói lại thôi. Nàng đã làm Lâm mụ mụ đi cẩn thận hỏi thăm qua, hành vi của Tĩnh Viễn Hầu này thật sự khủng bố, nói ra sợ dọa đến Thẩm Oanh. Trần thị đã sớm hạ quyết tâm, vô luận bà mẫu và đại bá bên kia có tính toán gì, bà đều sẽ không đưa nữ nhi đi.
Thẩm Oanh không nhanh không chậm nói: "Nương, Nhị tỷ tỷ đã đính hôn, không thể sửa đổi. Tĩnh Viễn Hầu đã cứu chúng ta là sự thật, báo ân là theo lẽ thường. Nếu chúng ta cố ý đùn đẩy, truyền ra đối với thanh danh trong nhà cũng không tốt lắm. Đầu xuân huynh trưởng muốn vào kinh khảo thí, thời điểm mấu chốt này, tổ mẫu sẽ không sinh sự."
Ngày ấy rõ ràng là Hoắc Lục muốn làm chuyện bậy bạ, còn làm hại Thẩm Oanh thiếu chút nữa bỏ mạng, theo bình thường mà nói, Thẩm gia hẳn phải đi báo quan. Nhưng hiện giờ ở trong kinh thành Hoắc gia một tay che trời, Thẩm lão phu nhân sợ đắc tội bọn họ, ảnh hưởng đến con đường làm quan của tôn tử, nên đè ép việc này xuống.
Hoắc Lục mấy năm nay hành sự càng thêm quá quắt, vô pháp vô thiên, đơn giản là ỷ vào ân sủng của Thái Hậu. Nhớ trước đây, Hoắc Thái Hậu bất quá là một chiêu nghi không được sủng ái, Hoắc gia ở trong triều cũng không có bất luận căn cơ bối cảnh gì, bởi vậy Bùi Chương là hoàng tử chẳng được ai để mắt. Tiên đế ban một chữ "Lệ" cho hắn làm phong hào, đủ thấy có bao nhiêu không thích đứa con trai này.
Sau khi Bùi Chương đăng cơ, tiên đế và tiên hoàng hậu đã chết, Hoắc thị trở thành Thái Hậu, một nhà Hoắc gia cũng được thụ phong mười mấy người, nhất thời phong cảnh vô hạn.
Khi Thẩm Oanh vẫn còn là Hoàng Hậu, đã từng xử lý chuyện của Hoắc Lục một lần. Khi đó, Hoắc Lục tiến cung coi trọng cung nữ Trường Tín Cung, cầu đến trước mặt Thái Hậu, Thái Hậu ra mặt nói tốt cho hắn, Thẩm Oanh chỉ đành phải thả người. Không bao lâu, nghe nói kia cung nữ thế nhưng tự sát ở Hoắc gia, Thẩm Oanh tất nhiên kêu Hoắc Lục tiến cung hỏi chuyện. Hoắc Lục có tới, nhưng thái độ khinh mạn, căn bản không đem một mạng người để vào mắt.
Cuối cùng bởi vì Thái Hậu bênh vực người mình, sự kiện đó không giải quyết được gì.
Dựa theo tính tình của Hoắc Lục, nhìn trúng người nào, sẽ không dễ dàng Cam tâm tình nguyện bỏ qua [1], có lẽ rất nhanh sẽ tìm tới cửa. Thẩm Oanh tính toán, so với việc chết không minh bạch trong tay Hoắc Lục, còn không bằng đi Tĩnh Viễn Hầu phủ thử vận khí một chút.
Lúc nàng là đích trưởng nữ An Quốc Công, còn không thể làm chủ hôn sự của chính mình. Hiện giờ càng như là thịt cá bày trên thớt, mặc người xâu xé. Bởi vậy chỉ có thể trong hai sự lựa chọn không tốt, tận lực chọn một cái có lợi cho mình.
Thẩm Oanh nói suy nghĩ của mình cho vợ chồng Thẩm Bách Lâm, Thẩm Bách Lâm không có tỏ thái độ, chỉ tìm cớ kéo Trần thị ra bên ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!