Chương 39: (Vô Đề)

Editor: Trà Xanh

Thẩm Oanh đi phía trước dạo mấy sạp bán đồ chơi bằng đường, bán thi họa cổ điển, bán đồ ăn lót dạ, nàng cầm cái gì, Thanh Phong liền ở phía sau trả tiền. Chẳng được bao lâu, bao lớn bao nhỏ ôm đầy tay.

Nàng như con bướm bay từ sạp này qua sạp kia, bán hàng rong cũng chưa kịp nhìn rõ nàng đã thấy một miếng bạc vụn ném xuống dưới. Bùi Duyên đi sau lưng nàng, không hề than vãn khi dạo phố cùng nàng. Nhìn đều tưởng là kẻ có tiền dẫn sủng thiếp trong nhà ra ngoài chơi.

Lục La cầm một cây hồ lô ngào đường ăn chung với Hồng Lăng, trên đường quá náo nhiệt, các nàng xem bất tận, hận không thể mọc thêm đôi mắt.

Đi dạo khoảng nửa canh giờ, Thanh Phong nói với Bùi Duyên: "Gia, thời gian ước chừng đã đến."

Bùi Duyên gật đầu, kéo Thẩm Oanh đến trước mặt. Thanh Phong nói: "Gia muốn đi gặp một người, Thẩm di nương cứ đi dạo trước. Côn Luân đi theo bảo hộ mọi người, trên đường nhiều người, để ý một chút."

Bùi Duyên kêu Thanh Phong đem toàn bộ túi tiền giao cho Hồng Lăng, Thẩm Oanh cầm túi tiền, chỉ lấy mấy miếng bạc vụn, còn lại trả cho Thanh Phong. Nàng tối nay ham chơi đã mua không ít đồ, đi dạo đã lâu cần phải trở về. Nếu không, chẳng biết Vương thị sẽ nói gì. Huống chi nàng cũng muốn trở về hỏi thăm chuyện giữa Vương Thiến Như và Tống Viễn Hàng thế nào rồi.

Bùi Duyên không miễn cưỡng nàng, tự mình dẫn Thanh Phong đi trước. Thật ra hắn gặp khách ở trà lâu ven đường, ngồi sát cửa sổ ở nhã gian còn có thể nhìn tình huống trên đường. Chỉ là tối nay kín hết chỗ, chưa chắc còn lại phòng có vị trí tốt dành cho hắn.

Bọn họ vào trà lâu, gã sai vặt dẫn bọn họ lên lầu hai, quả nhiên phòng nào cũng đầy người. Muộn một chút sẽ có đội ngũ diễu hành qua phố, cho nên vị trí gần cửa sổ hầu như không còn trống. Gã sai vặt đưa Bùi Duyên đến đại phòng ở góc ngoặt, nơi này cũng là hai gian trong ngoài nhưng không nhìn thấy phố xá náo nhiệt mà là một hẻm nhỏ yên tĩnh, nói chuyện cũng tiện rất nhiều.

Bùi Duyên vào phòng trong ngồi xuống, Thanh Phong nói: "Ta ra bên ngoài chờ, đám người tới sẽ dẫn họ vào."

Bùi Duyên gật đầu. Hôm nay là tết hoa đăng thượng nguyên, các quan lại nghỉ tắm gội, bọn quan viên ngẫu nhiên gặp nhau ở trà lâu, cùng ngồi xuống uống chén trà là bình thường. Hắn cố ý chọn nơi đông người, chính là vì không để người khác nghi ngờ.

Qua một lát, Thanh Phong dẫn người vào, nói: "Từ đô đốc, mời ngồi."

Bùi Duyên ngồi ở phòng trong bất động, Từ Khí ngồi gian ngoài. Ông là võ nhân đúng chuẩn, người không cao, mặt thon gầy, để râu quai nón. Ông tự rót chén trà, nói: "Sự việc Tây Bắc, đa tạ Hầu gia hỗ trợ chu toàn, bình ổn sự tức giận của nhiều người. Việc Hầu gia yêu cầu, ta đã làm thỏa đáng. Hoàng thượng vốn có lòng nghi ngờ rất nặng, chúng ta không nên thường xuyên gặp mặt để tránh phiền toái."

Ông làm quan trên triều, là cận thần của thiên tử nên tâm tư vô cùng cẩn thận.

Bùi Duyên làm điệu bộ, Thanh Phong nói với Từ Khí: "Hầu gia chúng ta còn muốn biết một sự kiện, xin thỉnh giáo Từ đô đốc."

Từ Khí hỏi: "Chuyện gì?"

"Năm xưa người vu oan lão Hầu gia và thế tử chúng ta có phải là An Quốc Công hay không?"

Từ Khí tay cầm chén trà dừng một chút, không nói gì. Âm thanh ầm ĩ bên ngoài phố xá thỉnh thoảng truyền đến, đối lập với sự yên tĩnh nơi đây. Bùi Duyên cũng không nóng nảy, hắn không tin Từ Khí không biết nội tình trong đó, bởi vậy cực kỳ kiên nhẫn chờ câu trả lời.

"Vì sao Hầu gia cho rằng đó là An Quốc Công?" Từ Khí hỏi ngược lại.

"Dĩ nhiên chúng ta có chứng cứ. Năm đó lục soát ở Hầu phủ tìm thấy chứng cứ tên ngự sử kia, từ kinh thành điều đi không lâu, bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử. Cậu em vợ phạm trọng tội của hắn được An Quốc Công bảo lãnh ra khỏi nhà lao. Nếu nói giữa bọn họ không có giao dịch, ai sẽ tin?"

Từ Khi cầm chén trà uống một hơi cạn sạch: "Chuyện đã trôi qua nhiều năm, An Quốc Công đã chết, có thể nói không đối chứng. Hầu gia muốn lật lại bản án của lão Hầu gia?"

Thanh Phong quay đầu nhìn Bùi Duyên. Bùi Duyên ngồi chỗ tối, khuôn mặt nghiêm túc, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ, sáng như sao Thiên Lang. Hắn gật đầu, Thanh Phong liền trả lời: "Phải"

Từ Khí buông tiếng thở dài: "Ta không tham dự sự kiện năm đó, rốt cuộc nội tình thế nào không dám đoán. Nhưng nếu muốn tẩy thoát tội danh của lão Hầu gia chỉ dựa vào suy đoán, không có chứng cứ thì không thể được. Sao không điều tra từ phong thư có tin thông đồng với địch phản quốc? Hiện tại hẳn là nó vẫn còn cất ở nhà kho trong cung, chỉ cần tìm người trộm ra có thể tra được chút dấu vết lưu lại."

Thanh Phong nói: "Bên trong nội cung thủ vệ nghiêm ngặt, nhà kho đâu phải chỗ muốn là vào được?"

"Cái này dễ làm" Từ Khí vung tay lên, "Ta có quen biết một tiểu huynh đệ trong Cẩm Y Vệ, có thể tìm được cơ hội đi vào nhà kho giữ công văn. Ta giao việc này cho hắn là có thể thành. Nhưng như vậy coi như Hầu gia thiếu Từ mỗ một ân tình."

Từ trước tới nay, ông luôn tính toán lợi ích được mất rất rõ ràng. Sự việc Tây Bắc đã thanh toán xong với Bùi Duyên, chuyện này coi như hỗ trợ, dĩ nhiên muốn thù lao. Ông chưa bao giờ làm gì mà không đòi hồi báo.

"Hầu gia nói Từ đô đốc yên tâm, chỉ cần hoàn thành được việc này, về sau có chuyện gì yêu cầu, cứ mở miệng là được."

Từ Khí ôm quyền: "Có lời này của Hầu gia, Từ mỗ tất nhiên sẽ tận lực đi làm. Nếu không có việc gì khác, Từ mỗ không tiện ở lâu, cáo từ đi trước."

Thanh Phong thấy Bùi Duyên không có ý lưu Từ Khí, liền linh hoạt nói: "Tiểu nhân đưa đô đốc."

Sau khi đưa Từ Khí ra, Thanh Phong vào nội gian nói với Bùi Duyên: "Cho dù sự kiện năm đó có quan hệ với ông ta, ông ấy cũng sẽ tẩy sạch sẽ. Hầu gia thật sự tin ông ta?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!