Chương 34: (Vô Đề)

Editor: Trà Xanh

Trong phòng, các cô nương chưa gả vội tránh mặt vào sau bình phong, các phụ nhân còn lại đứng lên hành lễ.

Bùi Duyên không ngờ trong phòng có nhiều người như vậy, mặt vô cảm đi vào, ngồi ở vị trí phía trên gần Vương thị. Lúc hắn không nói lời nào, quanh thân tràn ngập khí tức có áp lực nặng nề, làm mọi người trong phòng kinh sợ không dám nói chuyện.

Hắn thật sự không muốn ứng phó với đám phụ nhân, chẳng qua Tết sắp đến nên muốn cho Vương thị chút mặt mũi, khỏi truyền ra lời đồn rằng chi mẫu của Tĩnh Viễn Hầu chẳng có chút địa vị nào trong phủ, ngay cả nhi tử cũng chẳng coi trọng bà. Bùi Duyên không để ý đến hư danh, chỉ sợ Vương thị bị kích thích lại nổi bệnh, gây ra chuyện kỳ quái. Hơn nữa những người này tới cửa chẳng qua là dựa hơi, chỉ cần lấy tiền tài tống cổ là được.

Các phụ nhân tuy sợ hãi nhưng thấy Bùi Duyên thưởng đồ vật bằng vàng bạc, cười mừng rỡ không khép miệng được, không khí trong phòng mau chóng hòa hợp lại.

Vương Thiến Như ở sau bình phong thấy Bùi Duyên sợ tới mức hai chân mềm nhũn ra. Biểu huynh này so với lời đồn càng thêm đáng sợ, cao lớn như núi, mặt không hiện chút hỉ nộ. Chỉ cần nghĩ đến sau này ngây ngốc ở Hầu phủ, thường xuyên gặp mặt hắn liền run cả người, hận không thể mau chóng thuyết phục mẫu thân dẫn nàng về.

Nàng không để ý nhân duyên hôn sự, cũng không nghĩ tới được gả vào nhà cao cửa rộng. Chỉ với quang cảnh của Vương gia hiện tại, nếu gả cao thì cuộc sống nàng sẽ không quá tốt đẹp. Nàng vô cùng rõ ràng điểm này.

Nàng và mẫu thân bất đồng. Sau khi Vương phu nhân gả đến Định Quốc Công phủ không có ngày lành nên không cam lòng, không muốn chấp nhận số mệnh. Nàng sinh ra ở Hà Gian phủ, không hề có ký ức đối với cẩm tú phồn hoa của Định Quốc Công phủ, chẳng lo mỗi ngày mẫu thân ân cần dạy bảo nàng, nói nàng vốn dĩ có mệnh thiên kim phú quý, nàng chẳng để trong lòng.

Mệnh chính là mệnh, làm gì vốn dĩ ở đâu ra? Giống như nàng hiện tại bị mẫu thân đẩy đi, còn không phải ngoan ngoãn mà nhận.

Một cô nương bên cạnh nhỏ giọng nói: "Lúc ta bước vào liền cảm thấy nơi này có oán khí nặng quá. Có phải do Tĩnh Viễn Hầu giết chóc quá nhiều, những oan linh đó quấn lấy hắn chăng?"

"Đúng là quá âm trầm, không có gì đẹp cả. Cha ta nói Tĩnh Viễn Hầu đào hố chôn mấy vạn tù binh, đôi mắt chẳng nháy một chút nào. Hôm đó ta nhìn người ta giết gà, buổi tối không ngủ yên được."

Vương Thiến Như càng nghe càng thấy khủng bố, sau khi Bùi Duyên đi rồi, mấy cô nương các nàng mới đi ra khỏi bình phong. Mặt nàng trắng bệt vô cùng khó coi, tựa như trong phòng có u hồn oán linh gì đó.

Trừ tịch là gia yến, người ngoài ở đây không tiện, ngồi chơi một chút, Vương phu nhân và mọi người đứng dậy cáo từ. Vương thị kêu Vương Thiến Như tiễn Vương phu nhân, dọc đường đi, Vương Thiến Như không ngừng cầu xin: "Mẫu thân, con không muốn ở lại đây, người dẫn con về được không?"

Vương phu nhân trừng mắt liếc nàng: "Cái đồ không có chí khí, ta bận rộn trước sau là vì ai? Còn không phải vì hôn sự của con sao. Ở lại Hầu phủ không hơn hai gian chỗ chúng ta đang ở sao?

"Chính là…."

"Được rồi, ta còn phải về thu xếp chuyện ăn uống cho huynh trưởng con, không nhiều lời nữa." Vương phu nhân cất đồ hôm nay được Vương thị và Bùi Duyên tặng vào trong tay áo. "Con thành thành thật thật ở lại đây, mai ta đến xem con."

Vương Thiến Như còn muốn nói thêm, Vương phu nhân đã gấp gáp như không chờ nổi vội vàng đi về, ném nàng ở lại đây một mình. Nàng cắn môi, trong lòng mẫu thân chỉ có huynh trưởng, đã từng bao giờ nghĩ cho nàng? Nàng hiện tại như vật phẩm treo giá, chờ bị bán giá tốt để cung cấp nuôi dưỡng huynh trưởng vô dụng kia. Nhưng nàng làm được gì? Vận mệnh trước nay không do nàng nắm giữ.

Nàng chán nản cúi đầu, một mình quay lại Thọ Khang Cư.

Sau khi Thẩm Oanh tiễn Bùi An về, trở lại trong phòng, ngồi đấm vai. Đã lâu rồi nàng không gói nhiều sủi cảo như vậy, mệt đến nỗi eo lưng đều đau. Nhìn thấy Bùi An thích, nàng lại tạo hình con thỏ, tiểu hổ dỗ hắn vui vẻ.

Tiểu hài tử rất dễ mua chuộc, Bùi An lớn lên trong hoàn cảnh phức tạp, có khả năng nhiều tâm tư hơn so với hài tử khác. Nhưng hài tử là hài tử, người khác đối với nó tốt, nó liền vui mừng, nguyện ý thân cận.

Hồng Lăng và Lục La vội vây quanh hỏi nàng thiên tử có hình dạng gì.

Thẩm Oanh nói: "Ta từ đầu đến đuôi cũng chưa dám ngước nhìn, sao biết hắn trông thế nào. Chỉ thấy bóng dáng, hình như rất gầy."

Hai nha hoàn ngẫm lại, mới gặp thiên nhan, nếu là các nàng phỏng chừng sợ tới mức ngất xỉu rồi, làm gì ngắm xem Hoàng đế trông thế nào. Nhưng các nàng cả đời này cũng không có cơ hội tới gần Hoàng đế như vậy, thật sự ngăn không được lòng hiếu kỳ.

Dịch cô cô cầm đào mừng thọ từ Thọ Khang Cư về, nói với Thẩm Oanh: "Cô nương đoán xem, ta ở Thọ Khang Cư nhìn thấy điều gì lạ?"

Thẩm Oanh ngồi trước gương đồng cùng với Hồng Lăng gỡ châu thoa hoàn thúy xuống, chuẩn bị tắm gội. Nàng hỏi Dịch cô cô: "Cái gì lạ?"

"Bên cạnh lão phu nhân có cô nương mười mấy tuổi! Ta nghe Văn Nương nói, đó là cháu gái của lão phu nhân, hôm nay tới thăm, bị lão phu nhân cố tình giữ lại, nói là muốn giúp lựa chọn hôn sự. Ta nghĩ chủ ý của lão phu nhân không chỉ vậy đâu."

Thẩm Oanh tháo khuyên tai xuống, đặt ở trên bàn, quay đầu lại nhìn Dịch cô cô: "Ngươi cảm thấy là lão phu nhân muốn đưa nàng cho Hầu gia?"

Dịch cô cô gật đầu: "Cô nương kia có bộ dáng không tệ, thoạt nhìn nhát gan, vẫn luôn rũ đầu không dám nhìn người khác. Ta thấy nàng cũng không phải là người muốn trèo cao, nhìn rất quy củ thành thật, tám phần là ý đồ của Vương phu nhân và lão phu nhân. Với quang cảnh hiện tại của Vương gia, để cô nương làm thê Hầu gia thật sự quá miễn cưỡng."

Lục La vừa gặm đào mừng thọ vừa nói: "Chẳng lẽ làm thiếp cho Hầu gia, muốn phân sủng với cô nương?" Nàng đi theo Dịch cô cô và Hồng Lăng bấy lâu nên đầu óc cũng linh hoạt chút.

"Không đến mức đó." Thẩm Oanh nhìn mình trong gương đồng, "Vương gia tuy xuống dốc nhưng cũng là dòng chính phân ra từ Định Quốc Công, tự cho mình rất cao quý, làm gì để nữ nhi nhà mình đi làm thiếp? Tuy nói làm thê của Hầu gia có vẻ miễn cưỡng, nhưng có lão phu nhân là cô mẫu, không phải không có khả năng. Các ngươi đừng quên, Hoàng hậu của tiên đế chính là biểu muội của hắn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!