Editor: Trà Xanh
Trong sân Bùi Duyên không trồng hoa, chỉ có vài cây đại thụ xum xuê. Thân cây thô ráp, cành lá uốn lượn, mùa đông cũng xanh lá. Cây đại thụ này từ tổ tiên Bùi gia truyền lại, có mấy trăm năm lịch sử, từng chứng kiến những biến chuyển hưng suy của tòa phủ đệ.
Thanh Phong đứng cạnh cây hòe già trước phòng nói chuyện với đại phu về bệnh của Bùi Duyên.
Đại phu nói: "Ngài cũng biết, đây là bệnh cũ của Hầu gia, thỉnh thoảng lại phát tác, ngay cả ngự y trong cung cũng không có biện pháp. Vết thương cũ khi trước không trị tốt, lại ở Tây Bắc hít vào quá nhiều gió cát, gần đây nói chuyện nhiều nên ảnh hưởng vết thương cũ, hai bên yết hầu bị sưng nên phát sốt. Cũng không đến nỗi quá nguy hiểm, nhưng nếu sốt liên tục thì rất phiền. Ta viết đơn thuốc trước, phải để Hầu gia tĩnh dưỡng.
Nếu có gì thì gọi ta tới."
Thanh Phong gật đầu, vẫy tay gọi một gã sai vặt tiễn đại phu. Tuổi Thanh Phong tuy không lớn nhưng làm việc đắc lực, lại là tâm phúc của Bùi Duyên, trên dưới trong phủ đều nghe hắn, lớn tuổi cũng gọi hắn một tiếng "ca".
"Thanh Phong ca!" Gã sai vặt thủ vệ chạy tới, "Thẩm di nương tới!"
Thanh Phong ngẩng đầu nhìn trời, đoán rằng Thẩm gia lão gia và phu nhân chắc đã đi về. Vừa rồi hắn gặp Dịch cô cô ở Mộc Huy Đường, cố ý để bà thấy hắn đi cùng đại phu. Hắn quá rõ tính tình Hầu gia, bị thương sinh bệnh thì tình nguyện chịu đựng một mình, không quấy nhiễu người khác. Chịu được vài ngày, đến sáng nay không xong, Thanh Phong mới phát hiện sự khác thường.
Trước kia đều do Thanh Phong chăm sóc hắn, hiện tại đã có nữ nhân danh chính ngôn thuận, đương nhiên phải gọi nàng tới hầu hạ.
Nhưng Thanh Phong không rõ Thẩm di nương này có phải người hiểu chuyện hay không, có đáng giá để Hầu gia đối tốt hay không. Trước mắt, nàng chủ động tới đây, trong lòng hắn thoáng an tâm, nói với gã sai vặt: "Ngươi dẫn nàng vào đây. Hầu gia thích thanh tĩnh, lại đang tĩnh dưỡng, kêu người bên cạnh nàng chờ ngoài kia."
"Dạ" Gã sai vặt tuân lệnh, nhanh nhẹn chạy về cửa thùy hoa, thuật lại lời của Thanh Phong.
Thẩm Oanh phân phó Dịch cô cô đứng tại chỗ chờ, nàng đi vào cùng gã sai vặt.
Nàng cứ tưởng nội trạch Thẩm gia nhiều nha hoàn vú già như vậy, nơi này của Bùi Duyên cũng có không ít người hầu hạ, nhưng trên đường chỉ thấy hai gã sai vặt vẩy nước quét nhà, quạnh quẽ đến nỗi không muốn tới. Xem ra lời đồn đãi quả không sai, Bùi Duyên thật sự không gần nữ sắc.
Nói hắn không gần nữ sắc, nhưng lúc khi dễ nàng thì chẳng lúng túng. Nhớ tới ngày ấy triền miên trên giường, Thẩm Oanh đỏ mặt, ngực nóng lên, thật chẳng biết hắn học ở nơi nào.
Gã sai vặt đi trước dẫn đường, không dám quay đầu lại, cảm thấy nên nói gì đó: "Nơi này của Hầu gia, ngoại trừ đại phu nhân, chưa có nữ tử nào đặt chân vào."
"Bên người hắn không có nha hoàn sao? Ai hầu hạ tắm gội, thay quần áo?" Thẩm Oanh thấy lạ.
Gã sai vặt nghe Thẩm Oanh nói chuyện, nữ tử Giang Nam có giọng nói mềm mại, thanh âm uyển chuyển thấm vào nhân tâm: "Ban đầu đại phu nhân sắp xếp hai nha hoàn thông phòng, nhưng bị Hầu gia tống cổ trả về. Hắn nói người hành quân đánh giặc không chú ý nhiều chuyện như vậy. Ngày thường có Thanh Phong ca hầu hạ."
Thẩm Oanh "ừ", cũng không hỏi gì thêm.
Thanh Phong đứng cuối hành lang, chờ gã sai vặt dẫn Thẩm Oanh lại đây, trước tiên kêu gã sai vặt trở về, sau đó mới nói: "Hầu tật của Gia phát tác, bị sốt. Ta vừa đút thuốc, hiện tại đã ngủ."
Thẩm Oanh không ngờ, hầu tật có thể gây sốt. Nàng nghe Bùi Duyên nói chuyện, ngoại trừ cố gắng phát ra tiếng, cũng không có gì khác thường. Hiện tại người đã ngủ, muốn nàng tới đây làm gì?
Thanh Phong dường như biết ý nàng nên nói: "Ngày thường Gia ít nói, hầu tật không có gì trở ngại. Gần đây do nói chuyện nhiều, làm vết thương cũ phát tác." Hắn cố ý liếc Thẩm Oanh một cái, giống như nàng là người gây chuyện, "Sốt lên sẽ ra mồ hôi, cả người Gia đều ướt đẫm. Ta tính thay đồ cho Gia, nếu Thẩm di nương đã tới thì làm phiền ngài vậy."
Thẩm Oanh vừa nghe thay quần áo thì có chút kháng cự trong lòng. Nhưng nghĩ lại, bên trong chẳng qua là người bệnh, nàng lại là thiếp thất, từ chối thì lại quá đáng. Nàng gật đầu, Thanh Phong nghiêng người đẩy cửa, một luồng gió lạnh tràn ra.
"Trong phòng khá lạnh, Gia không muốn đốt than và địa long. Liên lụy ngài rồi." Thanh Phong nói.
Thẩm Oanh ôm cánh tay, bước qua ngạch cửa, Thanh Phong liền đóng cửa lại.
Trong phòng có chút u tối, cửa sổ bốn bề đều đóng kín, vật dụng toàn bằng gỗ đen được trang hoàng vô cùng đơn giản, ở đây tựa như một thế giới khác hẳn với Thọ Khang Cư, Duyên Xuân Các và Mộc Huy Đường. Xuất thân từ gia đình có cuộc sống xa hoa như nàng, Bùi Chương, Tạ Vân Lãng, hoặc ít hoặc nhiều đều trải qua vài biến cố và suy sụp, nhưng không ai có thể thoát ra được sự phú quý. Bùi Duyên thì khác.
Xuất thân của hắn chưa từng đem đến cho hắn phú quý và vinh quang, bởi vậy những thứ đó đối với hắn chẳng đáng một xu. Hắn luôn duy trì sự thanh tĩnh, không để bản thân bị thực tế ăn mòn. Nếu Bùi Chương thật sự hiểu hắn sẽ phát hiện, những vật ngoài thân căn bản không thu phục được hắn.
Bùi Duyên nằm trên giường La Hán, chỉ mặc áo trong màu đen, trên người đắp chăn gấm. Bởi đang sốt, sắc mặt hắn đỏ sậm, môi khô nứt da, trên trán rịn đầy mồ hôi. Trên ghế nhỏ kê sát giường có đặt một cái thau đồng, khăn vắt trên vành thau, cuối giường có một bộ áo trong sạch sẽ.
Thẩm Oanh đi tới, tim tự nhiên đập nhanh hơn. Khi hắn tỉnh, nàng chưa từng sợ, nhưng nhìn hắn ốm yếu nằm đó, nàng lại có chút sợ hãi. Biết hắn không phải là người chú trọng lễ tiết, nàng cả gan ngồi ngay mép giường.
Áo trong mà Bùi Duyên đang mặc là áo giao lãnh(*), lộ ra cổ và xương quai xanh, vạt trước dính đầy mồ hôi, hai bên loang lổ vệt nước. Mồ hôi ra nhiều như vậy hẳn là sốt cao lắm. Thẩm Oanh vươn tay, đặt lòng bàn tay lên trán hắn kiểm tra độ nóng. Chẳng trách được, nóng như vậy ý thức sớm đã mơ hồ.
Thẩm Oanh vội vắt khăn lau mặt cho hắn. Khăn lướt qua mỗi nét trên gương mặt hắn cũng tựa như khắc họa hình dáng trong lòng nàng. Tổ tiên hoàng thất hẳn là có huyết thống dân du mục, ngoại hình mang đậm nét người Trung Nguyên mà màu mắt thì không giống lắm. Bùi Chương luôn sống trong nhung lụa nên chẳng khác gì người Hán. Riêng Bùi Duyên có khung xương to nên vẫn thấy thấp thoáng bóng dáng của tổ tiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!