Editor: Trà Xanh
Thẩm Oanh không ngờ sẽ gặp Hoắc Văn Tiến ở biệt viện Từ gia. Nàng kinh sợ, lui vài bước, gót chân dẫm mép hồ mất đi trọng tâm.
"Tiểu nương tử lo lắng à?" Hoắc Văn Tiến hỏi một tiếng, đè bả vai Thẩm Oanh, kéo nàng lại.
Thẩm Oanh lập tức né tay hắn: "Tại sao ngươi ở đây? Nha hoàn của ta đâu?"
Hoắc Văn Tiến cười hắc hắc hai tiếng: "Thủ hạ của ta đang trông chừng. Nàng ngồi một mình bên hồ làm gì vậy? Ta canh nàng nãy giờ."
Hắn biết hôm nay Tạ gia mở tiệc ở biệt viện nhưng không mời hắn, trong lòng vô cùng giận dữ tự mò đến. Thừa dịp lẻn vào, hắn không lộ mặt ở yến hội mà tự lượn lờ khắp nơi, vô tình gặp được Thẩm Oanh. Cô nương này ngồi ở bờ hồ soi người hết nửa ngày với bộ dáng đắm đuối.
Hoắc Văn Tiến tự cảm thấy mình là người khá tự luyến, ai biết đâu có người còn hơn hắn vài bậc.
"Sao nàng lại ở chỗ này?" Hoắc Văn Tiến hỏi ngược lại. Yến hội của Tạ gia toàn mời phu nhân từ gia đình quan to hiển quý, một người thiếp thất xuất hiện ở đây không hợp tí nào. Hơn nữa cô nương này không giống mấy tháng trước luôn vâng dạ, giờ dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Trở thành thiếp thất của Bùi Duyên nên lá gan to hơn phải không?
Từ dạo bị Bùi Duyên dạy dỗ ở Từ Ân tự, Hoắc Văn Tiến luôn ghi hận trong lòng. Lúc hắn tiến cung thưa với Thái hậu rằng hắn muốn cô nương này, Thái hậu đã đồng ý nhưng cuối cùng cô nương vẫn bị đưa vào Tĩnh Viễn Hầu phủ. Hắn chán nản, lại chẳng làm được gì. Ai bảo Bùi Duyên có bản lĩnh, mà hắn chỉ là kẻ lưu manh.
Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc định ra hôn sự này, không ai sửa được, tính chi hắn.
Với hắn, chỉ là một nữ nhân mà thôi, đã từng thương nhớ ngày đêm, không chiếm được cũng chẳng gây ảnh hưởng to lớn gì đến cuộc sống.
Thẩm Oanh không muốn đôi co với hắn, xoay người định đi, Hoắc Văn Tiến giơ tay ngăn nàng: "Tiểu nương tử, đừng vội. Mấy tháng không gặp, ta…"
Hắn chưa dứt lời liền cảm giác trên vai bị vật gì đè, hai chân xém quỳ xuống đất.
"Thứ nào không có mắt lại dám…" Hắn nhe răng, trợn mắt muốn hất cái tay đang đè trên vai ra, đầu gối cong cong bị đạp một phát, cả người úp xuống đất.
Thẩm Oanh không biết làm cách nào thoát khỏi sự dây dưa của Hoắc Văn Tiến, thấy Bùi Duyên xuất hiện giống thấy cứu tinh, vội chạy đến bên hắn: "Hầu gia cứu ta!"
Bùi Duyên duỗi tay ôm eo nàng, một tay ôm nàng vào ngực, một chân đạp trên vai Hoắc Văn Tiến.
Hoắc Văn Tiến tức giận la to: "Lại là ngươi, Bùi Duyên! Ngươi còn dám động thủ… A a a a!" Cái chân đạp trên vai hắn nghiền qua nghiền lại hết sức như muốn chôn hắn xuống đất.
Nhìn Bùi Duyên hung ác, Thẩm Oanh hơi sợ. Hắn tuy không mở miệng nói lời nào, nhưng ánh mắt và hành động như muốn đẩy Hoắc Lục vào chỗ chết, tựa con sói đang che chở đồ ăn. Nàng muốn hắn cứu liền thấy được tư thế bảo vệ của hắn, lại còn giúp nàng xả giận.
"Người chết hết rồi sao? Mau tới cứu ta!" Hoắc Văn Tiến quay mặt hướng vào rừng la to, không ai tới, không chừng hắn sẽ bị Bùi Duyên giết chết.
Nhóm thủ hạ của Hoắc Văn Tiến đang canh Hồng Lăng và Lục La, nghe tiếng kêu vội chạy tới lại bị một bức tường người chận đường. Bọn hắn ngẩng đầu thấy một gã to con tóc thắt bím, cánh tay còn thô hơn chân bọn hắn, phải ngước lên mới thấy được đỉnh đầu gã này. Gã thở như trâu, phát ra tiếng gầm nhẹ làm bọn hắn sợ tới mức không nhúc nhích nổi.
Bùi Duyên định mạnh tay dạy dỗ Hoắc Lục để hắn nhớ lâu chút. Nhưng Hoắc Lục la quá to gây kinh động đến hậu viện, ở bên kia bờ hồ mọi người sôi nổi ra xem náo nhiệt. Thẩm Oanh muốn để chuyện qua đi, nhẹ nắm tay áo Bùi Duyên nói: "Hầu gia, dù sao cũng đang ở nhà người khác, mình làm to chuyện sẽ làm đại phu nhân khó xử."
Bùi Duyên rút chân khỏi vai Hoắc Văn Tiến. Cánh tay Hoắc Văn Tiến đau đến nỗi không nhấc lên được, hắn quỳ trên đất rên rỉ không ngưng.
Thanh Phong đứng bên cạnh, tự rờ bả vai mình như đồng cảm với nỗi đau của Hoắc Lục, chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng chưa khỏi. Hắn định đến khuyên nhủ, bọn họ không thể cứ mãi kết thù với Hoắc gia. Nhưng thấy Thẩm gia tam cô nương cũng có mặt ở đây liền biết Hoắc Lục chọc ghẹo nàng, hèn chi Hầu gia nổi giận.
Hầu gia phất vài thế tay với Thanh Phong, Thanh Phong gật đầu nói: "Gia cứ đi trước, ta sẽ đi báo với đại phu nhân."
"Bùi Duyên, ngươi chờ đó cho ta!" Hoắc Văn Tiến vừa rên vừa nói: "Ta sẽ không để yên chuyện xảy ra hôm nay đâu!"
Bùi Duyên chẳng để ý, càng không màng sự uy hiếp của hắn. Thời điểm đi ngang qua mặt Hoắc Lục còn đạp lên mu bàn tay hắn một cái, sau đó nghênh ngang rời đi.
Tạ Vân Lãng đang ngồi uống trà ở đại đường, mọi người đều chạy ra ngoài xem náo nhiệt. Hắn không quan tâm có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe mọi người trao đổi: "Người kia là Hoắc Lục công tử à? Không ai mời sao lại tới đây?"
"Ngươi không biết tính Hoắc Lục sao? Nơi nào có náo nhiệt, nơi đó có hắn. Sao hắn lại trêu vào Tĩnh Viễn Hầu…"
"Chẳng phải hắn dây dưa với người thiếp của Tĩnh Viễn Hầu à? Tên này thấy sắc là mờ mắt, ai cũng dám giỡn mặt."
"Các ngươi có thấy người thiếp kia không? Nàng nép vào ngực nam nhân, lại có bộ dáng lê hoa đái vũ(*), nam nhân nào chịu được? Nàng thú vị hơn các danh môn khuê tú, có phải không các ca nhi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!