Chương 18: (Vô Đề)

Editor: Trà Xanh

Biệt viện của Tạ gia nằm giữa sườn núi, đấu củng (*) ngói đen vô cùng nổi bật. Biệt viện vùng này thuộc các nhà công khanh mấy đời nối tiếp nhau từ thời tổ tiên truyền xuống, đã trải qua tu sửa hiện lên diện mạo mới mẻ. Cũng có căn lâu ngày không ai lui tới hoặc chẳng tu sửa gì nên từ từ hoang vu.

Thẩm Oanh nhìn từ sơn đạo lên hướng phía trên, gần đỉnh núi là biệt viện đã từng là của An Quốc Công phủ, nàng thường tới nơi này ngâm suối nước nóng vui đùa khi còn bé. Khi đó, từ đỉnh núi nhìn xuống, những ngọn đèn dầu thắp sáng sườn núi như một con rồng thân dài uốn lượn. Vào mùa hè sẽ có mấy hộ công khanh hùn nhau đốt pháo hoa. Có một lần, pháo hoa rực rỡ tựa như Tết hoa đăng trong kinh.

Sau khi bùng phát cửu vương tranh ngôi, biệt viện Hương Sơn hoang phế gần một nửa, chẳng còn ai buồn đốt pháo hoa. Những đình viện cao thấp đan xen đã từng chứng kiến các biến chuyển thăng trầm của triều thần.

Sau khi phụ thân qua đời, mẹ kế giảm bớt nhiều sản nghiệp để tiết kiệm chi tiêu trong nhà, trong đó có cả biệt viện này. Nàng không rõ biệt viện này đã được bán rồi, hay vẫn không ai chăm sóc. Dù sao nàng cũng không còn quan hệ gì nữa.

Xe ngựa càng đến gần biệt viện của Tạ gia thì đường càng hẹp. Bởi sơn đạo chỉ đủ rộng cho một xe đi qua, nơi này cũng chẳng phân biệt sang hèn hay tôn ti trật tự, chỉ theo thứ tự mà đi.

Xe không biết nhích bao lâu, Thẩm Oanh chợp mắt chốc lát trong xe, nghe giọng Dịch cô cô từ bên ngoài nói: "Cô nương, đã tới nơi."

Hồng Lăng đỡ Thẩm Oanh xuống xe ngựa, vừa lúc gặp phải Thẩm Dung trước cửa biệt viện. Thẩm Dung trang điểm vô cùng diễm lệ, áo choàng lông thỏ màu đinh hương, đồ trang sức hoa vàng điểm xuyến lá xanh, đeo hoa tai trân châu nạm vàng. Tôn thị từ trước đến nay đầu tư nhiều cho nàng, mỗi mùa đều may quần áo mới, muôn hình vạn trạng.

Thẩm Dung chào Ngụy Lệnh Nghi trước, khóe mắt liếc Thẩm Oanh lộ vẻ khinh thường. Nàng tưởng sau khi Thẩm Oanh vào Hầu phủ có thể khá hơn, ai ngờ vẫn là bộ dáng nghèo kiết hủ lậu. Xem ra chẳng làm nên trò trống gì ở Hầu phủ, cũng không biết lấy lòng Tĩnh Viễn Hầu.

Nàng cảm thấy vui sướng khi người ta gặp họa.

Vì của hồi môn, tổ mẫu nổi giận với nàng, cấm không cho nàng bước ra khỏi cửa. Lần này nếu không có Tạ phu nhân gởi thiệp mời, mẫu thân lại đến nói chuyện với tổ mẫu thật lâu, nàng hẳn còn bị nhốt trong phòng. Nàng dĩ nhiên chẳng thể hòa nhã khi gặp Thẩm Oanh.

Ngụy Lệnh Nghi thấy thái độ của nàng thì âm thầm thở dài. Thẩm gia nhị cô nương này kém xa tam cô nương, không chỉ thể hiện cảm xúc ra mặt, còn lộ ra biểu tình không hợp với tỷ muội trong nhà trước mặt người ngoài. Đây là điểm kiêng kị ở gia đình giàu có. Nàng thầm nghĩ, Thẩm gia là gia đình bình dân, may mà chọn tam cô nương vào phủ, nếu chọn vị nhị cô nương này, đừng nói trông cậy vào nàng đấu với chủ mẫu, nếu nàng không đem phiền toái cho mình là mình đã thắp nhang tạ trời đất rồi.

"Ta đi tìm Tạ phu nhân, không tiện nói chuyện với phu nhân được. Xin lỗi, ta đi trước." Thẩm Dung hành lễ, đi thẳng vào biệt viện, từ đầu đến cuối như không thấy Thẩm Oanh. Nàng gần đây thường theo đuôi Cao Nam Cẩm, còn tự cho mình là biểu muội của Trang phi nên kết giao với nhiều quý phụ nhân. Đối với nàng, Ngụy thị chẳng qua là chủ mẫu trên danh nghĩa của Hầu phủ, suốt ngày ru rú trong nhà chẳng có danh khí gì ở kinh thành, không có thanh danh như Cao thị, chẳng cần phải tốn tâm tư giao thiệp.

"Cô nương này chẳng có quy củ gì hết!" Xuân Ngọc nổi giận nói, "Không hiểu chút tôn ti nào! Để nô tỳ ngăn nàng lại."

Ngụy Lệnh Nghi nhìn Thẩm Oanh, vẫy tay: "Chuyện nhỏ, bỏ đi. Chúng ta đi vào thôi."

Thẩm Oanh hy vọng Xuân Ngọc ra tay dạy Thẩm Dung một bài học, kẻ ngu xuẩn này sớm muộn gì cũng gây phiền toái cho mình và Thẩm gia.

Toàn bộ biệt viện có kết cấu bằng gỗ, trên hành lang trải thảm nỉ, có thể đi chân trần. Bên đường trưng đầy hoa tươi nở rộ, từng tốp phụ nhân cùng ghé nhìn thảo luận trồng bằng cách nào.

Cao Nam Cẩm đi tới từ đầu hành lang khác, cười nói: "Thiệt ra cũng không khó, thợ hoa trồng trong nhà ấm, bên trong ấm áp giống mùa xuân nên hoa tự nở. Tuy nhiên, đem từ nhà ấm ra ngoài chỉ trưng được một hai ngày là héo."

Một phụ nhân hỏi: "Loại hoa gì cũng được sao? Mẫu đơn thì thế nào? Nghe nói vườn hoa của Trang phi nương nương trong cung trồng mẫu đơn nở hoa suốt bốn mùa, cũng dùng phương pháp này sao?"

Quý phụ nhân trong kinh luôn bắt chước các vị nương nương trong cung, trước kia là Gia Huệ hậu, bây giờ là Trang phi.

Cao Nam Cẩm khom lưng nâng niu một đóa hoa, như cười như không đáp lời: "Ta làm sao biết được chuyện trong cung của Trang phi nương nương. Người bình thường trồng không nổi mẫu đơn cao quý, hay tỷ tỷ tự đi hỏi Trang phi nương nương sẽ rõ hơn."

Phụ nhân kia giơ tay che miệng, ý thức được mình đã lỡ lời. Mọi người đều biết Cao thị và Gia Huệ hậu thân như tỷ muội, tại sao mình lại đoản trí ca ngợi Trang phi trước mặt Cao thị. Cao thị làm sao không tức giận được. Nàng vội cười: "Trang phi nương nương đang dưỡng thai, đóng cửa không tiếp khách, ta không gặp được. Tạ phu nhân có thể dẫn chúng ta đi dạo trong sân được không?

Nghe nói hoa mai trong biệt viện của Tạ gia nở rất đẹp, làm bánh hoa mai cũng rất thơm."

Để tránh không khí xấu hổ, mọi người chung quanh tấm tắc khen nơi này có thể ngửi được hương thơm của hoa mai.

Lúc này Cao Nam Cẩm mới cười tươi hơn: "Được. Mời mọi người đi theo ta."

Ngụy Lệnh Nghi và Thẩm Oanh ở cuối hành lang chứng kiến cảnh này, Ngụy Lệnh Nghi buông tiếng thở dài: "Xem ra Tạ phu nhân vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tiên Hoàng hậu. Tiên Hoàng hậu hiền huệ lại qua đời khi còn tuổi xuân, thật đáng tiếc."

Xuân Ngọc nói tiếp: "Nghe nói tiên Hoàng hậu và Tạ phu nhân là bạn từ bé, tình cảm dĩ nhiên sâu đậm. Ngày tiên Hoàng hậu nhập táng hoàng lăng, Tạ phu nhân khóc từ quàn tử cung đến hoàng lăng, còn quỳ gối bên ngoài hoàng lăng một ngày một đêm, vô cùng đau buồn. Bọn họ còn nói, tiên Hoàng hậu bị Trang phi…"

Ngụy Lệnh Nghi nghiêm khắc nhìn Xuân Ngọc, Xuân Ngọc mới không nói tiếp. Xuân Ngọc tưởng rằng mọi người đều biết chuyện này, nói một câu cũng chẳng sao. Nhưng hiện giờ Trang phi đang đắc thế, mọi việc liên quan đến Gia Huệ hậu được giữ kín trong cung, không ai dám đề cập. Dù sao Hoàng thượng không truy xét, các nàng là người ngoài cũng chỉ suy đoán, ai sẽ để ý đến một người đã chết.

Thẩm Oanh nhìn bóng dáng Cao Nam Cẩm rời đi, nỗi lòng có chút khuấy động. Ở trong cung ngây ngốc đã lâu, có nhiều lúc không biết được ai hư tình, ai giả ý. Cao Nam Cẩm có chuyện gạt nàng, nàng sao không nghi ngờ được. Chỉ là hai người cùng nhau lớn lên, không phải không có cảm tình, trước nay nàng không tin Cao Nam Cẩm sẽ hại mình.

Yến hội bắt đầu, khách khứa đi vào nhập tiệc. Thẩm Oanh ngồi sau Ngụy Lệnh Nghi, khi Cao Nam Cẩm giới thiệu nàng thì đặc biệt để ý một chút. Cô nương này trang điểm vô cùng mộc mạc, không giống A Oanh thích dung nhan tươi sáng. Nàng luôn cúi đầu, bộ dạng không dám nhìn người, còn A Oanh thì luôn thoải mái hào phóng ngắm nhìn người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!