Editor: Trà Xanh
Bùi Duyên bước vào phòng, thuận tay khép cửa lại.
Trên sàn nhà ngổn ngang mãnh vỡ không có chỗ đứng, hắn liền đứng gần cửa. Vương thị ngồi trên giường La Hán, tóc rối bù, tay vịn mép giường, thở dốc liên tục. Nghe tiếng động, bà ngẩng đầu, hai mắt vẩn đục lập tức phát sáng.
"Ngươi cuối cùng cũng chịu tới đây!" Bà giơ tay chỉ vào Bùi Duyên, "Trong mắt ngươi có còn người mẫu thân này không?"
Bùi Duyên nhìn bà, không nói lời nào. Hắn nguyện ý cung cấp nuôi dưỡng bà một cuộc sống thoải mái nhưng không muốn bước vào gian nhà này chút nào. Dù hắn không còn là đứa bé nhỏ yếu nhưng sâu trong tâm khảm vẫn sợ bà. Một nỗi sợ đã ăn sâu bén rễ.
Ký ức thời thơ ấu của hắn không có bóng dáng mẫu thân. Hắn cứ tưởng mình chỉ có phụ thân và huynh trưởng, bọn họ cũng chưa từng nhắc đến mẫu thân. Đến một ngày nọ, mẫu thân xuất hiện ở nông thôn lôi phụ thân và huynh trưởng về nhà, lên giọng mắng hắn là tai họa, hắn lúc ấy mới biết nữ nhân cẩm y hoa phục kia chính là mẫu thân sinh ra hắn.
Hắn không hiểu nỗi, thậm chí phẫn nộ, mẫu thân khỏe mạnh, vì sao phụ thân và huynh trưởng không đưa hắn về nhà? Vì sao mẫu thân không tới thăm hắn? Hắn không để ý vinh hoa phú quý trong nhà, hắn chỉ muốn biết mình đã làm gì sai lại chịu cảnh sống lẻ loi ở nông thôn. Sau đó, hắn hỏi bà tử nhà ở đâu, rồi lén chạy về kinh thành.
Ngày ấy phụ thân và huynh trưởng không có nhà, mẫu thân không cho phép hạ nhân mở cửa. Hắn đứng dầm mưa suốt một ngày một đêm, cố hết sức nhưng không cách nào mở được cửa. Hôm sau phụ thân nghe tin chạy về, đưa hắn về lại nông thôn. Hắn sốt cao mấy ngày, trong mộng vẫn luôn thút thít, chặt đứt tất cả niệm tưởng về mẫu thân.
Nếu có thể, hắn nguyện ý ở nông thôn vĩnh viễn, làm một tiểu tử bình thường. Nhưng sau bao năm, phụ thân và huynh trưởng bỗng nhiên bị hạch tội, bị phán lưu đày, hắn lại phải ở cạnh nữ nhân này. Sau đó phụ thân và huynh trưởng lần lượt qua đời, tẩu tẩu có mang, bọn họ bị đuổi khỏi kinh thành, lưu lạc về nông thôn sinh sống.
Khi đó tinh thần mẫu thân trở nên không ổn định. Cuộc sống đáng ra không đến nỗi nào, đột nhiên có một ngày bà cuồng loạn quá độ đã dùng lửa đốt nhà. Hắn vì cứu người nhà và bài vị của phụ thân và huynh trưởng, hít quá nhiều khói nên ngã trong đám cháy. Sau tuy được cứu nhưng giọng nói bị hủy nghiêm trọng, tạo thành chướng ngại mỗi khi hắn giao tiếp.
Hắn rời nhà đi lính. Không phải không sợ chết mà có nguyên nhân khác, hắn tìm biện pháp quay trở lại kinh thành.
Đối với người khác, mẫu thân là chỗ dựa ấm áp, là người chống đỡ trong gia đình. Nhưng với hắn, nữ nhân này là ác mộng đeo bám hắn cả đời không vứt đi được.
"Người tìm ta có chuyện gì?" Bùi Duyên mở miệng đầy gian nan.
"Nếu ta không giữ lại nữ nhân ngoài kia, ngươi không chịu đến gặp ta phải không?" Vương thị đứng dậy rời khỏi giường, chân chỉ mang vớ bước đến tức giận hỏi: "Ngươi kêu Ngụy thị ngày đêm canh chừng ta, không cho ta ra ngoài, không cho ta gặp khách, ta khác nào người chết!"
"Người cảm thấy mình có thể tiếp khách?"
"Vì sao không thể?" Vương thị nói chuyện đầy cuồng loạn, "Ta là nữ nhân mà phụ thân ngươi cưới hỏi đàng hoàng, phải là chủ mẫu Hầu phủ. Ngươi để Ngụy thị tước đoạt quyền lực của ta, còn phái Văn Nương giám sát ta! Ngươi không coi ta là mẫu thân, ta giống như một phạm nhân! Ngươi là cái thứ tai họa lòng lang dạ sói! Ta không nên sinh ra ngươi! Nếu không phải tại ngươi, phụ thân và huynh trưởng ngươi sẽ không chết, ta làm sao ra nông nổi này!"
Bùi Duyên vô cảm nhìn bà mắng nhiếc, hắn sớm biết mỗi lần gặp mặt, mẫu thân nhất định lặp lại những câu này nên chẳng để ý. Hôm nay nếu không nhờ bé Bùi An lén lút đến tiền viện báo tin, hắn sẽ không biết được vì ép hắn đến gặp, mẫu thân bắt Thẩm tam cô nương đứng đợi trong sân.
Thẩm cô nương mới khỏi một trận bệnh nặng, chắc chắn không thể đứng lâu, lúc hắn đến nơi thấy nàng sắp té xỉu, trong lòng dâng lên tia phẫn nộ. Giận chó đánh mèo, khi dễ người yếu thế, thủ đoạn thật ti tiện. Nơi nào có dáng vẻ của một chủ mẫu nhà cao cửa rộng? Hắn không thể so đo với người bệnh, nhẫn nại nói: "Ta biết người không muốn thấy mặt ta nên xưa nay không tới.
Người không cần mắng, ta đi ngay."
Bùi Duyên vừa xoay người, bỗng có một thứ xẹt qua mặt hắn. Hắn theo bản năng giơ tay lên gạt, đồ vật kia cắt rách tay áo hắn, loảng xoảng rơi xuống đất. Hắn cảm giác đau rát nơi cánh tay, cúi đầu thì thấy là một cây kéo.
Vương thị hoảng hồn. Bà đưa tay che miệng, sau đó đạp chân: "Bùi Duyên, ta không cố ý…"
"Đủ rồi!" Bùi Duyên gầm nhẹ, đạp cửa đi ra ngoài.
Thẩm Oanh đứng ở cửa, nghe được hai người khắc khẩu bên trong, thanh âm lúc to lúc nhỏ. Nàng đang tò mò hai mẹ con tranh luận điều gì, có quan hệ gì đến mình không thì Bùi Duyên đi ra, đến trước mặt nàng. Vẻ mặt hắn hơi đỏ nhìn cực kỳ ẩn nhẫn như thể sẽ bùng nổ tức thời.
"Hầu gia…" Thẩm Oanh ngơ ngác gọi.
Bùi Duyên nắm cổ tay nàng, trực tiếp dẫn nàng rời khỏi Thọ Khang Cư.
Bùi Duyên sải bước nhanh, Thẩm Oanh gần như bị kéo đi, nhắm mắt theo đuôi hắn. Nửa bên tay áo hắn bị xé rách một mảng, có thể nhìn thấy trung y màu trắng bên trong bị máu nhuộm đỏ, xung quanh đều thấm máu.
Vết thương này nếu không phải tự hắn gây ra, thì chính là vừa rồi do Vương thị làm trong lúc hai người khắc khẩu.
Một người mẫu thân phải tàn nhẫn đến cỡ nào mới có thể xuống tay với con của mình như vậy? Thẩm Oanh có chút đau lòng cho Bùi Duyên.
Tới thiên viện, Bùi Duyên buông tay Thẩm Oanh, chuẩn bị rời đi. Thẩm Oanh nắm cánh tay hắn, nói: "Ngài chảy máu."
Bùi Duyên nâng cánh tay, hờ hững nhìn thoáng qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!