Chương 11: (Vô Đề)

Editor: Trà Xanh

Beta: Masha

Đêm đã khuya, Thẩm Oanh trằn trọc khó ngủ. Giường này mềm mại thoải mái hơn so với Thẩm gia, nhà ở lớn hơn rất nhiều nhưng luôn có cảm giác không hợp.

Lần đầu gặp Bùi Duyên cũng chẳng vui vẻ gì. Bùi Duyên chưa mở miệng nói chữ nào, nàng lại nói không ít nhưng đắc tội hắn hai lần.

Thẩm Oanh giơ tay sờ trán, lại trở mình. Nàng thật không biết cách lấy lòng nam nhân, trước kia mỗi khi Bùi Chương đến Trường Tín Cung nàng đều lạnh lẽo, mọi người trong lục cung sợ uy nghiêm Hoàng hậu, ngoại trừ Từ Hành, những người khác đều không dám lỗ mãng. Cả đời kia của nàng tuy rằng lao tâm lao lực nhưng không khom lưng trước người khác quá mức.

Nàng tiến vào Hầu phủ không định ôm trinh tiết lập đền thờ, nếu có thể lọt vào mắt xanh của Bùi Duyên, về sau cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều.

Vừa rồi gặp mặt, trực giác mách bảo rằng nam nhân này có hứng thú với nàng. Hầu phủ rộng lớn như vậy nhưng không có nữ nhân tranh sủng với nàng, đây là cơ hội tuyệt hảo. Chẳng sợ nam nhân chỉ hứng thú với cơ thể hoặc ngoại hình, có thể đổi lấy thể diện và cơ hội tự do sau này thì nàng sẽ nắm chặt.

Bùi Duyên đứng trước mặt nàng tựa như ngọn núi ép tới, có cảm giác yết hầu bị bóp chặt hít thở không thông, y như thủy triều vọt tới nuốt chửng nàng. Sâu trong nội tâm, nàng có chút kháng cự nên buột miệng thốt ra lời nói làm quan hệ hai người đóng băng.

Hồng Lăng trực đêm ở gian ngoài nghe được động tĩnh bên trong, lo lắng hỏi: "Cô nương ngủ không được sao? Có muốn nô tỳ vào nói chuyện với ngài không?"

Cả ngày Hồng Lăng bận rộn, ban đêm Tĩnh Viễn Hầu đột nhiên tới, nàng ngồi trong phòng lo lắng cho cô nương. Tuy nói sau khi cô nương khỏe lại, trở nên thông tuệ nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương vừa cập kê, vạn nhất Hầu gia cường ngạnh chỉ sợ không chống đỡ được.

Các nàng thân phận hèn mọn, dù cho lo lắng chỉ có thể chờ ở phía sau sương phòng. Tĩnh Viễn Hầu ở chút rồi đi, không lưu lại qua đêm, cô nương như thường lệ kêu các nàng đi ngủ. Nghe động tĩnh, có vẻ cô nương vẫn chưa ngủ, phảng phất có tâm sự.

"Không cần. Ngươi ngủ đi." Thẩm Oanh nhàn nhạt nói.

Hồng Lăng biết rõ tính cô nương, chuyện không muốn nói thì miễn cưỡng cũng vô dụng, chỉ có thể nằm xuống.

Một chốc sau, Thẩm Oanh mơ màng chìm vào giấc ngủ, mơ thấy quá khứ. Sau khi nàng gả cho Bùi Chương vẫn không thụ thai, mẹ kế tìm được phương thuốc cổ truyền trong dân gian nên mời đại phu đến chẩn trị cho nàng. Thật vất vả hoài thai nhưng lại không giữ được, nàng thương tâm muốn chết.

Sau lại có khúc mắc nên không muốn thị tẩm, Bùi Chương chưa từng ép nàng. Nếu không vì vậy, Từ Hành sẽ không có cơ hội chen vào, nàng và Bùi Chương cũng sẽ không càng lúc càng xa.

Nàng vẫn luôn tự nhủ, Bùi Chương lợi dụng nàng, lừa gạt nàng, chờ An Quốc Công phủ sụp đổ, thì đá văng nàng, nàng biến thành người vợ bị bỏ rơi. Nàng hiểu rõ, chẳng qua là cho mình lý do để hận hắn. Tam cung lục viện, hắn là thiên tử không thể không nạp người mới. Nàng là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, không thể không quan tâm giúp đỡ đám nữ nhân của hắn.

Bọn họ không cách nào trở lại tháng ngày như khi ở Lệ Vương phủ.

Vô luận có khổ tâm hay không, hắn đã phụ nàng.

Ngày thứ hai, Thẩm Oanh ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy. Nàng ở Hầu phủ như kẻ vô hình, không cần đi Thọ Khang Cư thỉnh an. Nhưng Trần thị đã chuẩn bị lễ vật tặng Vương thị và Ngụy thị, nàng vẫn phải đi đưa.

Lục La hầu Thẩm Oanh rửa mặt, Dịch cô cô và Hồng Lăng đi ra sau nhà kho sửa soạn đồ đem vào Hầu phủ hôm qua.

Bỗng nhiên, Hồng Lăng chạy đến nhà chính, sốt ruột nói: "Cô nương, không xong rồi! Không tìm thấy lễ vật tặng lão phu nhân và đại phu nhân!"

Thẩm Oanh ngồi trước bàn trang điểm, quay đầu nhìn nàng: "Sao lại không tìm thấy?"

Lúc này, Dịch cô cô cầm hai hộp gấm tinh xảo đi vào, mở ra cho Thẩm Oanh xem. Trước đó vài ngày, Trần thị phải phí chút công sức mới đặt được người ta làm một đôi vòng tay dương chi bạch ngọc và một chuỗi Phật châu bằng gỗ đàn hương. Đặc biệt là chuỗi Phật châu kia được chạm rỗng ở giữa, bên trong khắc kinh văn, ngay cả trong cung cũng ít thấy được bảo bối như vậy.

Phật châu tặng lão phu nhân, vòng ngọc tặng đại phu nhân. Nhưng hiện tại cả hai hộp đều rỗng tuếch.

Dịch cô cô nói: "Đêm hôm trước ta còn kiểm tra, cất vào dưới đáy rương, cẩn thận khóa lại. Chuyện này chỉ vài người chúng ta biết, sao lại biến mất?"

Mọi người trong phòng nhìn nhau, Lục La vội xua tay: "Không phải nô tỳ, nô tỳ không đụng đến!"

Thẩm Oanh tin người bên cạnh nàng. Hồng Lăng theo nàng từ nhỏ, không cần phải hỏi, Dịch cô cô do Trần thị tìm, hẳn là đáng tin. Chỉ có Lục La còn nhỏ tuổi, lại có chút tham ăn. Nhưng thời điểm nàng hôn mê, ngay cả miếng bánh phù dung mà Lục La cũng không dám đụng, càng không cần đi trộm đồ vật quý như vậy.

"Các ngươi nghĩ kỹ, còn có ai từng đụng mấy thứ này?" Thẩm Oanh hỏi.

Hồng Lăng ngẫm một lúc, trả lời: "Nô tỳ và Dịch cô cô luôn coi kỹ. Lúc đại phòng đến đưa thêm đồ hồi môn, Tiểu Đào và Tiểu Hà cũng tới nói nhị cô nương tặng thêm cho ngài, Tiểu Hà lôi kéo nô tỳ nói một chặp. Chẳng lẽ nhị cô nương giở trò?"

Nếu không làm rớt đồ ở Hầu phủ, thì ở Thẩm gia chỉ có Thẩm Dung mới làm ra chuyện này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!