Chương 50: (Vô Đề)

Mễ Ngật Đông xuất viện trước Hình Khắc Lũy. Lúc ấy, chân Hình Khắc gần như cũng có thể tự do hoạt động. Đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của ba vợ đại nhân, anh một câu cũng không nói chủ động ôm đồm tất cả công việc cần dùng đến thể lực, ví dụ như chạy tới chạy lui làm thủ tục xuất viện, hay giúp Mễ Kha thu dọn đồ dùng hàng ngày của Mễ Ngật Đông mang ra xe.

Bình chân như vại nhìn Hình Khắc Lũy đỡ Mễ Ngật Đông lên xe, Đàm Tử Việt trên danh nghĩa là đến đón ba vợ xuất viện, kì thực cái gì cũng chưa làm cười nói: "Có em vợ thật tốt." Nghĩ thầm, về sau ba vợ đại nhân chắc không nổi bão với một mình anh.

Gãi gãi đầu, Hình Khắc Lũy cười cười: "Mong anh rể nói tốt vài câu."

Nhận được ánh mắt của em vợ, Đàm Tử Việt sảng khoái đồng ý: "Đó là đương nhiên!" Ngay sau đó lên xe, rất có dáng vẻ anh rể cảm tạ: "Cực khổ Lũy tử, chân bị thương còn chưa khỏi hẳn, chú ý nghỉ ngơi nhiều, xuất viện tới nhà chơi."

Hình Khắc Lũy gật đầu, sau đó nghiêng người đối diện với Mễ Ngật Đông nói: "Bác trai đi thong thả, hôm nào sẽ sang thăm bác" thuận tay đóng cửa xe.

Cũng không dám trông mong Mễ Ngật Đông sẽ để ý đến anh, kết quả cửa xe vừa đóng, cửa sổ mở ra, Mễ Ngật Đông không nhìn anh, mắt vẫn nhìn phía trước, giọng nói lạnh nhạt: "Chú ý đúng mực!"

Chờ Mễ Ngật Đông đi, Mễ Kha nghiêng đầu hỏi: "Cái gì đúng mực?"

Hình Khắc Lũy chỉ cười không nói.

Mễ Kha hỏi suốt đường đi, cho đến khi trở lại phòng bệnh, đóng cửa, Hình Khắc Lũy nháy mắt khống chế Mễ Kha lên trên vách tường, hôn cô trả lời: "Gõ sơn chấn hổ, sợ anh ăn em."

Mặc dù thái độ Mễ Ngật Đông vẫn lạnh lùng, nhưng lại không có nói không cho phép Mễ Kha và Hình Khắc Lũy lui tới, thêm việc thân thể của ông hồi phục rất tốt, ngay cả Thiệu Vũ Hàn cũng nói khẳng định không cần phẫu thuật, Mễ Kha cuối cùng cũng cảm thấy như trút được gánh nặng. Cô thoải mái, Hình Khắc Lũy tất nhiên cũng vui vẻ. Cho nên mấy ngày tiếp theo ở viện quan sát, Hình Khắc Lũy quả thật rất hưởng thụ.

Đối với quân nhân càng ngày càng hiểu rõ, khiến Mễ Kha ý thức được thân thể của bọn họ quả thật chịu rất nhiều thương tích, đến nỗi đối với chân Hình Khắc Lũy hết sức cẩn thận, sợ anh cậy mạnh giấu giếm bệnh tình mà lưu lại di chứng. Mà cô khẩn trương lai khiến Hình Khắc Lũy trong lòng vui sướng, hận không được cả đời ở bệnh viện.

Mễ Kha nghe anh nói thế, nhéo lỗ tai anh, dùng sức vặn: "Lần sau còn để bị thương nằm viện, xem em có lại chăm sóc anh?"

Hình Khắc Lũy thấy Mễ Kha tức giận vội xin tha: "Ai ui, nhẹ một chút, nàng dâu nhỏ anh sai rồi, cũng không dám để bị thương."

Mễ Kha buông tay, suy nghĩ một chút cảm thấy mình dùng sức hơi lớn, lại đau lòng xoa xoa cho anh: "Từ Hách tham mưu rồi đến Lệ tham mưu trưởng, rồi lại đến anh, mọi người đều một thân thương tích, bây giờ còn trẻ chưa không rõ ràng, sau này già rồi thì mới biết. Anh nghe em nói, để ý một chút được không? Em không muốn nhìn anh phải vào bệnh viện."

Đối với sự quan tâm của Mễ Kha hoàn toàn không có sức chống cự, Hình Khắc Lũy ôm cô vào trong mực, mặt dày cam kết: "Tất cả nghe theo em, về sau, huấn luyện anh trốn, gặp nguy hiểm anh chạy, tuyệt đối vì thân thể khỏe mạnh mà suy tính, có được hay không?"

"Anh có tiền đồ à?" Mễ Kha bấu tay anh: "Trốn tránh huấn luyện, gặp nguy hiểm còn chạy, anh có phải quân nhân hay không, có hay không có chút đạo đức nghề nghiệp?"

Hôn lên mặt cô một cái, Hình Khắc Lũy hài lòng nói: "Nàng dâu nhỏ của anh có chút tiến bộ, cũng biết giáo huấn anh!"

"Nhiều chuyện!" Mễ Kha bĩu môi: "Em không phải tới nói chuyện yêu đương với anh, em có chuyện đứng đắn muốn nói."

Thấy bộ dáng đáng yêu của cô, Hình Khắc Lũy đặc biệt tưởng nhớ, giở trò lưu manh, không có biện pháp, nhìn về phía vợ bảo bối của anh, thân là quân nhân mạnh khỏe, tự đồng kiềm chế cái gì, tất cả đều tan rã. Hơn nữa lúc thân mật, anh lại không thể chống đỡ được thân thể nhỏ bé mềm mãi hấp dẫn của cô, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng đem người lấy về nhà, lão bà, hài tử, nóng nòng mong mỏi.

Vì thế, đại não chi phối thân thể, Hình Khắc Lũy trước lấy được một cái hôn sâu, sau mới lười biếng hỏi: "Chuyện đứng đắn gì?"

Mễ Kha ôm cổ anh, "Chị Nhã Ngôn hỏi..." mở miệng mới phát hiện âm thanh không đúng, thấy Hình Khắc Lũy cong môi cười, cô giơ tay đập vai anh hai cái, vùi mặt vào cần cổ anh, xấu hổ vì mình sau khi thân mật còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Hình Khắc Lũy bộ dạng như dỗ đứa bé, vỗ lưng cô an ủi, dán sát vào vành tai xinh xắn của cô nói: "Nhận nụ hôn của anh có gì phải xấu hổ, chờ sau này anh càng phải duy trì chuyện không biết xấu hổ này đấy. Em có véo anh cũng phải duy trì, ai bảo em là vợ anh, quyền hạn bây giờ chỉ là ông xã dự bị, nhưng đến lúc đó hết hạn nghĩa vụ quân sự là ông xã rồi..." Vừa nói vừa đem tay dò vào y phục của cô, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mềm mại của cô, thì thầm: "Thời hạn nghĩa vụ quân sự kết thúc đặc quyền của ông xã chắc em biết, hả?"

Mễ Kha không ngăn được Hình Khắc Lũy giở trò lưu manh, cô nằm trong ngực anh, mặc cho anh làm loạn một lúc mới nói: "Bệnh viện muốn phái bác sĩ tới nông thôn để tiếp viện, muốn cùng giúp đỡ xây bệnh viện huyện, chị Nhã Ngôn vừa cùng em thương lượng."

"Xây bệnh viện?" Hình Khắc Lũy nhớ Hách Nghĩa Thành cũng đã đề cập qua một lần, "Nhiệm vụ giúp đỡ khám chữa bệnh cho người dân?" thấy Mễ Kha gật đầu, anh sờ sờ cằm.

Mễ Kha vẻ mặt nghiêm túc: "Bệnh viên lục quân không thiếu nhất chính là bác sĩ thực tập, nhưng bệnh viện huyện bác sĩ chuyên khoa cũng ít, cộng với thiết bị y tế không đủ, rất nhiều người bệnh không được chữa trị tốt. Em đến đó cũng có thể phát huy tác dụng, giúp bọn họ chữa bệnh."

Hình Khắc Lũy châm chước: "Nhưng em có nghĩ đến, đây không phải là chuyện một sớm một chiều, có khi đi phải mất nửa năm, một năm?

Mễ Kha ôm cổ anh: "Cho nên chị Nhã Ngôn mới nói cùng anh thương lượng."

"Không muốn em đi quá xa." Hình Khắc Lũy thẳng thắn vỗ vỗ lưng cô, "Để anh suy nghĩ." Thấy Mễ Kha muốn nói lại thôi, anh hiểu cô vội vã muốn quyết định, "Sáng mai sẽ cho em đáp án, kịp chứ?"

Mễ Kha gật đầu, ngoan ngoãn tựa sát vào người anh.

Ngày thứ hai Hình Khắc Lũy xuất viện, Mễ Kha cố ý xin nghỉ đưa anh về nhà, sau đó anh nói: "Muốn đi thì đi thôi. Mới vừa chuyển xuống đoàn, mặc dù cùng thành phố, nhưng cũng không có nhiều thời gian gặp nhau, dù sao từ thành phố A tới huyện dân cũng không phải xa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!