Hình Khắc Lũy phách lối thành tính, lần đầu tiên có dáng vẻ như vậy.
Cảm nhận được giọng nói của anh hàm chứa mong đợi, Mễ Kha không trực tiếp từ chối cô nhỏ giọng nói: "Em không biết."
Câu trả lời Mễ Kha, khiến Hình Khắc Lũy có chút hi vọng, nghiêng người ôm cô vào trong ngực, "Anh không ép buộc em!" Giống như đang dỗ em bé, anh vỗ nhẹ nhẹ lưng cô, anh nhẹ giọng: "Đồng ý với anh, em không được suy nghĩ lung tung. Nói chuyện này với em cũng vì không muốn lừa gạt em, anh hôm nay đi Thẩm gia, không phải để em tiếp nhận hay gánh chịu cái gì. Tin vào anh, được không? Lát nữa đi ngủ sớm, đừng khóc.
Nếu có gì muốn hỏi anh, lúc nào cũng được."
Mễ Kha ánh mắt ướt nhẹp, trong lòng tâm trạng rối loạn, chua xót, khiến cô không nói được một câu.
Hình Khắc Lũy nhìn cô xuống xe, đi về cửa chính, khoảng cách một trăm mét cô không hề quay đầu lại. Anh đứng bên ngoài dừng thật lâu, đèn trong phòng Mễ Kha từ đầu đến cuối không có sáng. Nhưng anh biết, cô nhất định núp ở trong phòng khóc.
Đêm tối yên tĩnh, Mễ Kha đứng ở cửa sổ, nhìn chiếc xe việt dã vẫn dừng ở dưới lầu không đi.
Một lát sau, trong xe có chút ánh sáng yếu ớt, sau đó chớp mắt, điện thoại cô vang lên.
Âm báo tin nhắn đến, Hình Khắc Lũy nói: "Bảo bối, không cần nghi ngờ tình cảm của anh đối với em!"
Nước mắt trào ra, Mễ Kha ôm đầu gối ngồi trên nệm, khóc thật lâu.
Mễ Kha có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, như hai chị em Thẩm gia bây giờ thế nào? Hình Khắc Lũy còn tình cảm với cô ấy hay không? Anh có phải vẫn chăm sóc Thẩm Gia Ngưng? Hay anh thích cô bao nhiêu? Mà thích cô có phải hay không chỉ là nhất thời?
Cả người đều bị những câu hỏi xoay quanh, giống như cần anh bảo đảm cái gì, lại mơ hồ sợ cam kết không có kết quả. Tóm lại, sau khi biết được quá khứ của Hình Khắc Lũy, Mễ Kha cũng bắt đầu sợ mất đi. Vào giờ phút này cô rốt cuộc hiểu rõ, cô thích Hình Khắc Lũy. Cho nên rất để ý anh có thích cô giống như thích qua người khác, hay anh đối với người khác tốt hơn.
Sau đó, hai ngày Mễ Kha trốn tránh Hình Khắc Lũy, thậm chí cả lúc đi kiểm tra phòng bệnh Hình Khắc Dao cũng không đi cùng Hạ Nhã Ngôn. Trong lúc này, Hình Khắc Lũy cũng không gọi điện thoại cho cô, nhưng luôn nhắn tin.
Sáng sớm: "Anh tới thăm Dao Dao, nếu em không muốn gặp anh, anh cũng không tới phòng làm việc của em."
Buổi trưa: "Anh làm cơm trưa nhờ chị dâu mang cho em, đều là món em thích ăn, tranh thủ ăn lúc còn nóng."
Buổi tối: "Hành Hành hỏi em, anh nói cậu chọc giận mợ nhỏ cho nên mới không để ý đến anh."
Đêm khuya: "Anh ngày mai bắt đầu nghỉ phép."
Tin nhắn vừa đến: "Bảo bối!"
Hai chữ đơn giản, nhưng Mễ Kha biết anh nói gì.
Thấy Mễ Kha cầm di động ngẩn người, Hạ Nhã Ngôn chuyển bữa cơm tình yêu qua cho cô: "Mới vừa rồi Hách Nghĩa Thành gọi điện bảo chị, Hình Khắc Lũy hai ngày nay thân thể không tốt, chị vừa bảo cậu ta kiểm tra, cậu ta lại không chịu, chị thấy dáng vẻ đi bộ của cậu ấy có chút không đúng, không biết là eo không thoải mái hay là chân..." Thấy Mễ Kha giương mắt, cô nói tiếp: "Chị sợ cậu ta vất vả quá mà sinh bệnh, nứt xương... Hách Nghĩa Thành trước kia...." Lời cô còn chưa dứt, Mễ Kha đã lao ra ngoài.
Hạ Nhã Ngôn cười khẽ, gọi điện cho Thiệu Vũ Hàn: "Anh họ, có mấy lời có lẽ em không nên nói."
Thiệu Vũ Hàn giọng nói trước sau như một ôn hòa: "Nói đi."
"Nhớ năm năm trước em đã nói Thẩm Gia Ngưng tâm tư quá nặng, không ở bên cạnh anh cả đời được. Hôm nay em muốn nói, Mễ Kha là thuộc loại người một khi đã bắt đầu yêu, thì chính là yêu cả một đời."
"Em muốn nói cho anh biết cô ấy đối với Hình Khắc Lũy có tình cảm phải không?" Mặc dù là câu hỏi nhưng Thiệu Vũ Hàn không cần Hạ Nhã Ngôn trả lời, anh cười đến khổ sở: "Anh đã biết. Về Thẩm Gia Ngưng, ai đúng ai sai anh không muốn nhắc lại. Anh nghĩ vì gặp cô ấy trước Mễ Kha, anh mới biết một cô gái đơn thuần có vẻ đẹp như thế nào."
"Anh họ..."
"Yên tâm, nếu như cô ấy ở cùng với Hình Khắc Lũy hạnh phúc, anh sẽ không làm phiền họ. Nếu như Hình Khắc Lũy không thể cho cô ấy hạnh phúc, anh nhất định tranh thủ, không chừa bất kì thủ đoạn nào."
Nghe lời nói của anh, nghĩ đến mối quan hệ của Mễ Kha và Hình Khắc Lũy, Hạ Nhã Ngôn có dự cảm không tốt.
Bên này hai người trò chuyện kết thúc, bên kia Mễ Kha vội vàng đẩy cửa phòng bệnh.
Nhưng Hình Khắc Lũy không có ở đây, chỉ có Hình Khăc Dao ngồi ở đầu giường, nhìn dáng vẻ như đang đợi cô.
Nhìn thấy cô, Hình Khắc Dao khẽ cười: "Là em xin bác sĩ Hạ giúp một tay, em có mấy câu muốn nói với chị."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!