Chuyện phát triển đến bước này, chuyện về Thẩm Gia Ngưng hoàn toàn có thể gọi là xong rồi. Nhưng có một ngày sau khi kết thúc huấn luyện, Hình Khắc Lũy nhận được điện thoại Thẩm Gia Nam, giục anh tới nhà bọn họ một chuyến.
Hình Khắc Lũy không hiểu, hỏi thăm mới biết Thẩm Chính vô tình bắt gặp Thẩm Gia Ngưng cùng một người đàn ông thân mật bên nhau đi dạo phố, sau khi về nhà đã nổi trận lôi đình. Theo lý thuyết sự việc đã bại lộ Thẩm Gia Ngưng tự mình giải quyết, dù sao Hình Khắc Lũy cũng là người bị vứt bỏ, nhưng Trầm mẫu cũng không khuyên được Thẩm Chính, Thẩm Gia Nam mới gọi cho anh.
Tới Thẩm gia, đối mặt một phòng lộn xộn, Hình Khắc Lũy mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Ngăn lại Thẩm Chính đang muốn động thủ, anh nói: "Chú Thẩm chú làm gì vậy? Chúng con là người lớn, hợp thì tụ lại không hợp thì chia tay, không cần thiết phải làm ra như thế này."
Thẩm Chính lúc đầu còn trông mong Hình Khắc Lũy không biết chuyện. Nghe anh nói thế thất vọng, tức giận thuận tay cầm tạp chí ném Thẩm Gia Ngưng: "Ta thế nào sinh ra cái loại con gái không biết phân biệt tốt xấu!"
Thẩm Gia Ngưng biết ba nhìn trúng Hình Khắc Lũy, nhưng cô cũng là bị ép, "Cái gì gọi là không biết phân biệt? Con cùng ai ở chung một chỗ là tự do của con, cho dù là ba con, cũng có quyền can thiệp sao?"
"Ngươi còn mặt mũi nói chuyện?" Thẩm Chính vung lên một cái tát, ngay sau đó che ngực trái.
Đã nghe Thẩm Gia Ngưng nói, tim Thẩm Chính không tốt, Hình Khắc Lũy thấy vậy xoay người nhỏ giọng khuyên Thẩm Gia Ngưng: "Cô nói mấy câu nhẹ nhàng, sau đó tôi sẽ nói với chú." Thấy cô không nhúc nhích, anh nóng giận: "Chẳng lẽ cô lo tôi sẽ ép cô gả cho tôi?"
Thẩm Gia Ngưng ngang bướng: "Tôi việc gì phải nói nhẹ nhàng? Tôi có lỗi gì? Không liên quan tới anh, anh đi đi."
Thẩm Chính một bên giùng giằng giơ tay muốn đánh, Hình Khắc Lũy nhanh tay lẹ mắt chặn được, bật thốt lên nhận sai lầm vào người: "Chú Thẩm bớt giận, trên thực tế là con theo đuổi Gia Ngưng, chúng con vẫn chưa phải là quan hệ yêu đương, cô ấy có bạn trai, con cũng biết từ lâu..."
"Không cần nói giúp tôi!" Thẩm Gia Ngưng làm như quyết tâm cùng ba đối nghịch, không cần Hình Khắc Lũy che chở, vọt đến trước mặt Thẩm Chính, cất cao giọng: "Ba nói không sai, con chính là không biết phân biệt tốt xấu, con còn thay đổi thất thường, lả lơi ong bướm. Tóm lại con không thích Hình Khắc Lũy, ba muốn thế nào?"
"Thẩm Gia Ngưng, cô đủ rồi!" Hình Khắc Lũy hét to cắt đứt lời cô, liên tục hít sau, "Cô thích ai là tự do của cô, tôi Hình Khắc Lũy không dặt dày mà dây dưa, cô không cần phải hạ thấp bản thân."
Thẩm Gia Ngưng giống như điên khùng cười to: "Hình Khắc Lũy anh thật là ngu ngốc, đã như vậy còn che chở tôi" Cùng anh đối mặt, cô bất chấp hậu quả nói: "Tôi ngay cả nón xanh cũng cho anh đội, anh nói xem tôi có ghét bỏ anh hay không..."
Từ trước đến giờ Hình Khắc Lũy hết sức kiềm chế, lần này không nhịn được giơ tay tát cô, lúc sắp chạm mặt cô chợt cố gắng kiềm chế lực đạo, nhưng bọn họ đứng quá gần, không còn kịp nữa, Thẩm Gia Ngưng theo bản năng né tránh, bàn tay anh đập vào vai trái cô. Hình Khắc Lũy lực tay vốn lớn, Thẩm Gia Ngưng lại yếu đuối, trong nháy mắt bị anh đánh, lảo đảo bước sang bên cạnh hai bước, suýt nữa ngã nhào.
Thẩm Gia Nam hoảng sợ nhào đến: "Chị, chị không sao chứ, Hình đại ca anh..."
Hình Khắc Lũy bước tới kéo cô, mặt lạnh lùng nhìn Thẩm Gia Ngưng: "Đến đây kết thúc, nếu không tôi thật sự sẽ đánh cô!" Tiếng nói chưa tan, anh không nói một câu xin lỗi, xoay người rời đi.
Trầm mẫu kéo tay anh: "Lũy tử con đừng nghe Gia Ngưng nói bậy, con bé sẽ không làm chuyện như thế, con đừng có bỏ nó..."
Nếu như nói Thẩm Gia Ngưng vì anh không quan tâm mà lựa chọn ở cùng một chỗ với người khác, Hình Khắc Lũy có thể chấp nhận. Hơn nữa sau khi bình tĩnh anh cũng cảm thấy mình có lỗi, nhưng chuyện tình cảm không thể ép buộc, anh cũng bình thường trở lại. Mà bây giờ, một cô gái trong sáng ngây thơ mà anh từng quen biết lại nói những lời khó nghe, tuyệt tình như thế, Hình Khắc Lũy cảm thấy tức giận.
"Dì Trầm." Lấy tay Trầm mẫu ra, Hình Khắc Lũy nói từng chữ: "Con không quản nổi cô ấy!"
Đêm đó Hình Khắc Lũy cùng Thẩm Chính uống rượu, anh say rượu nói :"Chú Thẩm, chú đừng khuyên cháu, chỉ bằng biểu hiện của cô ấy hôm nay, cháu không dám quen cô ấy. Chú nên để cho cô ấy tìm người trong lòng của mình. Dù sao cũng là người mà cô ấy muốn sống cả đời, thân là cha mẹ, chú, cháu hay dì Trầm cũng không thể ép buộc đúng không?"
Thẩm Chính trong lòng khó chịu: "Lũy tử, là chú Thẩm không có phúc khí."
Hình Khắc Lũy khoa tay múa chân xua tay: " Chú đừng coi trọng cháu như vậy. Nhìn xem, trước mặt chú cháu còn dám đánh cô ấy, chú còn trông cậy cháu có thể chăm sóc cho cô ấy hả?" Nói xong anh cười ngượng ngùng: "Đối với chuyện đó, cháu nói đánh là đánh, ai bảo cô ấy chọc giận cháu. Nhưng đối với chú, cháu thật không còn mặt mũi nào. Nói cho cùng cũng là con gái chú, chú muốn đánh thế nào cũng được, cháu sai rồi."
Thân mình lắc lư, đứng dậy cúi đầu với Thẩm Chính, anh nói: "Thật xin lỗi, chú Thẩm."
Thẩm Chính lại giơ tay đỡ anh ngồi, nói: "Đáng đánh."
Hình Khắc Lũy cũng uống say, gục xuống bàn, "Chú nói vậy, cháu không phải xin lỗi rồi..."
Sau khi trở về kí túc xa, rượu đã ngấm, người nào đó đấm ngực Thúc Văn Ba, chất vấn: "Cậu nói xem, tôi có gì không tốt? Chỗ nào? Tại sao họ Thẩm kia không nhìn thấy chỗ tốt của tiểu gia! Tại sao?"
Thật vất vả đem người khiêng về, Thúc Văn Ba không hơi sức trêu chọc anh, nghe thế vội an ủi: "Chờ tìm được một người tốt hơn cô ta trăm lần cho cô ta tức chết!"
"Tốt như vậy?" Hình Khắc Lũy dạng hai chân nằm trên giường, ngu ngốc hỏi: "Có thể tìm sao?"
Thúc Văn Ba thuận miệng trả lời: "Đây là còn nói khiêm tốn. Cậu không cần tốn chút sức lực cũng tìm người tốt hơn cô ta một trăm lần."
"Vậy à." Hình Khắc Lũy chép chép miệng, lật người lầu bầu: "Vậy thì mở to hai mắt tìm cho tốt, dùng sự thật nói cho cô ta biết, không có Thẩm Gia Ngưng, tiểu gia vẫn có thể sống tốt!"
Đúng là đâm lao phải theo lao. Nhìn huynh đệ thất tình, Thúc Văn Ba cười đến muốn gãy lưng rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!