Chương 25: (Vô Đề)

Mễ Kha không nghĩ tới Hình Khắc Lũy biết mẹ Ngải Lâm.

Bởi vì cô ở đây nên không biết, lúc cô dùng điện thoại Hình Khắc Dao gọi cho Hình Khắc Lũy thì anh vừa từ Mễ gia ra ngoài.

Hình Khắc Lũy nói được làm được, tối hôm qua đúng mười giờ, không liên lạc được với Mễ Kha, anh nhấn chuông cửa Mễ gia.

Mở cửa là má Vương, nhìn thấy Hình Khắc Lũy toàn thân quân trang, bản năng giống như lão gia cau mày: "Cậu tìm ai?"

Hình Khắc Lũy từ vẻ mặt của bà lĩnh ngộ được người Mễ gia đối với quân nhân khá nhạy cảm, anh hơi lùi một bước, khách sáo lễ độ hỏi: "Chào bác, cháu là bạn... Mễ Kha. Xin hỏi cô ấy có ở nhà không?"

Má Vương lịch sự trả lời: "Cô ấy ở bệnh viện."

"Bệnh viện?" Nói thật, Hình Khắc Lũy nửa tin nửa ngờ, "Cháu đã gọi cho đồng nghiệp của cô ấy ở bệnh viện, nói cô ấy đã về từ sớm."

Ngải Lâm nghe tiếng chuông cửa xuống lầu, quan sát người thanh niên cao lớn đẹp trai trước mặt, bà chậm rãi mở miệng: "Kha Kha đúng thật ở bệnh viện, hình như có việc gấp, vừa mới đi. Tôi là mẹ Mễ Kha, cậu là?"

Trưởng bối ở trước mặt, Hình Khắc Lũy rất đúng mực, vẻ mặt nghiêm túc, khí thế trầm ổn, giọng điệu kính trọng mở miệng: "Bác gái, bác khỏe chứ, cháu là Hình Khắc Lũy, Kha Kha..." Anh dừng lại, không muốn cũng không thích nói chỉ là bạn Mễ Kha, sắp xếp lại từ ngữ, anh nói: "Đêm khuya ghé thăm đường đột. Bởi vì không liên lạc được với cô ấy, cháu có chút lo lắng, cháu đến chỉ là muốn xác nhận cô ấy không có chuyện gì."

Ngải Lâm ánh mắt có ý đánh giá, cảm giác gương mặt Hình Khắc Lũy có chút quen thuộc: "Hình Khắc Lũy? Chính là cậu hai lần cứu Kha Kha?" Thấy anh gật đầu, bà nói" "Kha Kha thường nhắc cậu với tôi, nhưng vẫn không có cơ hội gặp mặt cảm ơn."

Thấy Ngải Lâm khẽ khom người, Hình Khắc Lũy lập tức vịn tay bà ngăn lại: "Bác gái đừng khách sáo. Nếu không phải có cơ duyên trùng hợp, cháu cũng không gặp được cô ấy, đây là phúc khí của cháu mới đúng."

Ngải Lâm khẽ mỉm cười: "Hai người, kết giao bằng hữu?"

Hình Khắc Lũy nháy mắt lĩnh ngộ "Kết giao bằng hữu" ba chữ ẩn hàm ý tứ, anh thản nhiên trả lời: "Vâng"

"Vậy cậu cũng biết ba Kha Kha có thành kiến với quân nhân."

"Cháu biết rõ."

"Đến lúc này, không lo lắng ông ấy có ở nhà không?"

"Thật sự cũng nghĩ chọn thời điểm thích hợp hôm nào tới nhà thăm hỏi hai bác. Nhưng trời tối điện thoại cô ấy không gọi được, cháu rất lo lắng."

Ngải Lâm thấy anh thành thật rất hài lòng, "Đi vào ngồi một chút đợi con bé về."

Hình Khắc Lũy từ chối: "Cám ơn bác gái, không quấy rầy bác nghỉ ngơi, cháu đi bệnh viện xem cô ấy."

Ngải Lâm không miễn cưỡng: "Nếu như ba Kha Kha ở nhà, cậu tính sẽ đối phó như thế nào?"

"Cho dù bác trai không muốn gặp cháu hoặc ghét bỏ nghề nghiệp của cháu, cháu vẫn muốn cùng Kha Kha ở chung một chỗ, muốn gặp nhau mỗi ngày. Vì vậy mới đồng ý cùng cô ấy tạm thời không để người nhà biết, chỉ hi vọng cô ấy có thời gian thích ứng với quan hệ chúng cháu, cũng hiểu hơn về cháu. Nếu như trước khi chúng cháu hiểu rõ hơn về nhau bị bác trai phát hiện, cũng chỉ có thể nói," Hình Khắc Lũy vẻ mặt chân thành: "Cháu thích cô ấy, dù bác trai không chấp nhận cháu, cũng xin cho cháu một cơ hội."

"Thật ra nếu Mễ Kha kiên trì, chúng ta cũng không có biện pháp."

"Nhưng theo cá tính cô ấy, nếu vì ở cùng cháu mà mất đi ba mẹ, cô ấy sẽ không hạnh phúc. Tình yêu của ba mẹ, vĩnh viễn cháu không bù đắp được. Nếu như có thể để cô ấy không phải chịu bất cứ đau khổ gì, cháu nguyện ý cố gắng."

"Cậu thích Kha Kha ở điểm gì?"

Ngạc nhiên vì câu hỏi trực tiếp của Ngải Lâm, Hình Khắc Lũy mất năm giây suy nghĩ, sau đó nói một câu. Ngải Lâm mỉm cười, nụ cười xuất phát tự nội tâm, nụ cười này đại biểu cho việc tán thành. Sau đó bà hỏi vấn đề cuối cùng: "Bác mạo muội hỏi một câu, ba cháu tên là gì?"

Thông minh như Hình Khắc Lũy tất nhiên hiểu ra được ẩn ý trong đó, nhưng vẫn như cũ thành thật nói: "Ba cháu tên Hình Hiệu Phong!"

Ngải Lâm gật đầu, nét mặt có vẻ suy nghĩ cảm giác đúng như trong dự đoán.

Sau đó Mễ Kha dùng điện thoại Dao Dao gọi tới.

Khi Ngải Lâm đến bên giường ngồi xuống, Mễ Kha dưới ánh mắt áp lực của bà cúi đầu, ngập ngừng: "Mẹ, mẹ đã nhìn thấy. Con cùng anh ấy, chúng con," giống như hạ quyết tâm thật lớn, cô rốt cuộc ngẩng đầu nhìn vào mắt Ngải Lâm tuyên bố: "Đang yêu nhau!"

Được khẳng định trong nháy mắt Hình Khắc Lũy cảm giác trong lòng có một loại xúc động gọi là mừng rỡ chiếm cứ. Có lẽ còn có vui vẻ cùng hạnh phúc ẩn chứa trong đó, tóm lại, cả người có vô số sắc thái tình cảm tràn ngập. Nụ cười trên môi lan tới anh mắt, anh kìm lòng không được, giơ tay, vô cùng dịu dàng vuốt nhẹ tóc cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!