Hình Khắc Lũy ngạo mạn thành tính, nếu là quá khứ nghe được lời nhắc nhở nhưng thật ra là cảnh cáo thế này tuyệt đối không để yên, song lần này anh không có nổi giận, nghe thế chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy cứ coi như tôi đang đi ngang qua, ngài cũng coi như là không trông thấy" Sau đó gương mặt lưu mạnh giả bộ giơ tay làm động tác chào đối phương rồi phát động xe việt dã rời đi.
Khi xe việt dã biến mất trong tầm mắt, Trình trợ lý sờ mũi một cái, cảm thấy anh ta giả bộ đi ngang qua tương đối khá.
Hình Khắc Lũy cố ý muốn trở về gặp Hách Nghĩa Thành học hỏi kinh nghiệm, kết quả đi được nửa đường thì nhận được điện thoại, chờ làm xong việc thì trời đã tối, vì vậy đành gọi điện thoại cho Hách Nghĩa Thành, tất nhiên nội dung cuộc trò chuyện chỉ là muốn nhờ Hạ Nhã Ngôn giúp đả thông tư tưởng của Mễ Kha.
Hách Nghĩa Thành nhạy cảm lập tức bắt được điểm mấu chốt ở đây là viện trưởng, hiểu rõ tình huống, anh có chút đồng tình với Hình Khắc Lũy: "Tôi cũng đã từng nói với cậu chuyện chị dâu cậu có anh họ là viện trưởng bệnh viện."
"Anh họ viện trưởng?" Hình Khắc Lũy day huyệt thái dương, tùy cơ ứng biến chọn lựa chiến thuật vòng vo: "Lão đại anh nói chị dâu sẽ không lâm trân phản bội chứ? Nói như vậy, sẽ có hay không tổn hại vị trí của anh trong gia đình cao cao tại thượng?"
Mặc dù địa vị gia đình đối với Hách Nghĩa Thành mà nói chỉ là mây trôi, nhưng dựa vào thân phận thủ trưởng của anh, bị bộ hạ chấn vấn có chút khó chịu. Anh trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ Nhã Ngôn, lấy giọng ra lệnh nói: "Ngày mai đi đăng kí!" Có giấy đăng kí là nắm chắc, mà đã nắm chắc thì địa vị gia đình là cái gì, còn không thể không được sao?
"Người nào thích đi thì đi, em không rảnh!" Nhắc tới đăng kí Hạ Nhã Ngôn lại tức, nếu cô nhớ không nhầm, mỗi lần nói đi đăng kí đều là anh, nhưng người vắng mặt cũng chính là anh.
Hách Nghĩa Thành khàn khàn lên tiếng: "Phối hợp một chút, kết hôn cũng không phải là chuyện một mình anh có thể làm được."
Hạ Nhã Ngôn đả kích: "Hách tham mưu trưởng lực chiến đấu mạnh như vậy, có chuyện gì mà anh không giải quyết được?"
Hách Nghĩa Thành thức thời cười làm lành: "Đây không phải là khảo nghiệm năng lực tác chiến của binh sĩ, phải hiệp tực tác chiến."
Hạ Nhã Ngôn cố ý than thở: "Em là cán bộ công chức nhỏ bé, làm sao có tư cách cùng thủ trưởng như ngài hợp lực tác chiến."
Hách Nghĩa Thành vội vàng nịnh nọt khen ngợi: "Kĩ thuật chuyên môn tốt, Nhã Ngôn nhà ta là nhân tài trong ngành."
Hạ Nhã Ngôn trực đêm, không chịu được bộ dáng này của anh: "Đừng nói linh tinh nữa, có chuyện gì anh nói đi, em đang rất bận."
Hách Nghĩa Thành cũng không quanh co nữa, trực tiếp hỏi ý định của Thiệu Vũ Hàn với Mễ Kha. Không nghĩ Hình Khắc Lũy lại nhảy cảm như vậy, Hạ Nhã Ngôn cũng ngoài ý muốn, cô mỉm cười nói: "Chuyện này anh cũng đừng nghĩ nhờ em giúp, đấy chính là anh họ em, nếu như anh ấy thật sự có tình cảm với Mễ Kha, mặc dù em chịu thiệt một chút muốn mấy người lớn tuổi gọi một tiếng chị, nhưng thân thích vẫn phải nhận. Dù sao chị dâu so với em cũng nhỏ tuổi hơn, đúng không cậu út?
Cũng biết việc đem cháu gái gả cho anh trai của cô là không sáng suốt. Xem đi, bạn gái tự dưng để ý việc gọi cháu gái là chị hai, thân phận loạn hết cả lên khiến anh đau răng. Hơn nữa nghe Hạ Nhã Ngôn nhịp điệu nhẹ nhàng gọi anh là cậu nhỏ, Hách Nghĩa Thành thiếu chút nữa không thở ra hơi.
Từ trước đến giờ đối với người yêu không có sức chống cự, Hách Nghĩa Thành nghiến răng nghiến lợi: "Chờ anh trở về thu thập em!"
Hạ Nhã Ngôn tốt bụng mỉm cười: "Hoan nghênh, xin đợi thủ trưởng đại giá!"
Hình Khắc Lũy trở về trại tân binh không kịp chờ vội tới hỏi Hách Nghĩa Thành kết quả, vừa nghe Hạ Nhã Ngôn nói tính toán ở vị trí trung lập, anh chậc chậc hai tiếng: "Ở trước mặt chị dâu, địa vị của anh thật không vững chắc."
Hách Nghĩa Thành nghĩ muốn đấm cho Hình Khắc Lũy một đấm, lại đè ép lửa giận: "Vững chắc hay không vững chẳng cậu không thấy rõ sao, thủ trưởng của cậu trong chuyện tình cảm luôn thuận buồm xuôi gió."
Luôn luôn thuận buồm xuôi gió? Hình Khắc Lũy cười vang, không phân biệt lớn nhỏ đáp lễ: "Bởi vì căn bản là chẳng có gì đúng không!"
Hách Nghĩa Thành bị nghẹn, không khỏi cảm khái: cấp dưới không nghe lời, có lúc anh thật sự không có khả năng quản!
Bên kia, Hình Khắc Lũy bắt đầu suy nghĩ làm sao ngấm ngầm không ai biết phá hư cuộc hẹn ngày chủ nhật của Mễ Kha và viện trưởng, bên này Mễ Kha đang ở nhà "chịu hình phạt"
Trong phòng ấm ấp, Mễ Kha đứng im ở góc phòng.
Đã lớn như vậy còn bị phạt đứng, Mễ Kha xụ mặt rất uất ức.
Mễ Ngật Đông, thản nhiên ngồi uống trà, vẻ mặt không có gì khác thường, chẳng qua lúc đặt chén trà xuống có dùng chút lực, cộp một tiếng vang trong phòng yên tĩnh. Sau đó, ông chậm chạp mở miệng: "Nghe nói công việc của con đã sắp xếp ổn thỏa, nơi nào?"
Biết rõ còn hỏi, Mễ Kha sợ hãi, chột dạ rũ mắt xuống, không dám nói tiếp.
Mễ Ngật Đông dời mắt nhìn: "Ba đang hỏi con."
Mễ Kha theo bản năng mắt khẽ chớp, cúi đầu, ngập ngừng: "Bệnh viện Lục quân…"
Mễ Ngật Đông lấy tay vỗ mạnh trên mặt bàn: "Càng không cho đi lại càng đi phải không?"
Ngải Lâm cau mày, bàn tay trắng cham vào mu bàn tay của chồng vỗ vỗ nhẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!