*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cỏ May Mắn
–
Ý của Chu Thời Dư… Là muốn xem mắt với cô?
Đề nghị này quá hoang đường, thế nên Thịnh Tuệ không suy xét mà từ chối theo bản năng: "Ngài Chu, ngài biết thể trạng của tôi, có lẽ tôi không thích hợp để kết hôn."
Chu Thời Dư lại hỏi: "Bác sĩ nói người mắc bệnh tiểu đường mà kết hôn sẽ ảnh hưởng sức khỏe sao?"
Thịnh Tuệ nghe vậy thì sửng sốt, không hiểu anh có có ý gì.
"Thịnh Tuệ, cảm ơn cô nhìn vấn đề dưới góc độ của tôi, thay tôi suy xét lợi – hại."
Không gian xung quanh ồn ào, nhưng giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang bên tai khiến cô có chút hoảng loạn: "Nhưng tôi nghĩ, nếu là một cuộc hôn nhân lâu dài, cảm nhận của chính người trong cuộc mới quan trọng hơn."
Cấp dưới thân tín của Chu Thời Dư chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của anh liền hiểu anh đang truyền đạt gì, đây là lần đầu tiên Thịnh Tuệ nghe anh giải thích nhiều như vậy:
"Cô không cần băn khoăn quá nhiều, trước mắt chỉ cần đánh giá tôi rồi quyết định có thể xem mắt hay không."
Thịnh Tuệ chưa thể chấp nhận sự thật rằng đối phương là Chu Thời Dư, khó xử nói: "Xin lỗi, chuyện này thật sự quá đột ngột."
"Không sao, là do tôi đường đột, hy vọng không làm cho cô bối rối."
Vốn Thịnh Tuệ từ chối người ta nên áy náy, lại nghe Chu Thời Dư trấn an mình, trong lòng lại càng thêm áy náy, những lời đồng ý sắp thoát ra khỏi miệng rồi lại được nuốt trở vào.
Trong nhất thời, đầu dây của cả hai người chỉ có tiếng hít thở áp lực, việc này thật là xấu hổ, điều khó khăn bây giờ là làm sao để kết thúc cuộc gọi.
Cuối cùng Chu Thời Dư vẫn là người phá tan sự bế tắc.
Trước khi ngắt điện thoại, giọng người đàn ông ôn hòa nói với cô: "Việc gặp mặt không phải là do tôi nông nổi nhất thời, nếu cô giáo Thịnh đổi ý, có thể liên hệ tôi bất kỳ lúc nào."
"…… Được."
Cuộc trò chuyện kết thúc, Thịnh Tuệ sững sờ, bên tai nghe từng tiếng "tút… tút…".
Chu Thời Dư nói rằng anh không phải suy nghĩ nhất thời.
Nhưng hai người bọn họ chỉ mới gặp nhau hai lần, thậm chí là chỉ mới biết nhau có ba ngày.
Lý trí nói với cô rằng những gì Chu Thời Dư nói không phải là không có lý: Cả hai đều cần một cuộc hôn nhân, so với bị người trong nhà ép buộc kết hôn với một người xa lạ, không bằng cho nhau một cơ hội.
Hơn nữa, điều anh muốn là một bữa gặp mặt.
Cô dường như không có lý do gì để từ chối.
Nhưng rõ ràng, hai bọn họ không cùng một thế giới, Thịnh Tuệ tưởng tượng ra cảnh cô đứng bên cạnh Chu Thời Dư, cô cảm thấy thật kỳ lạ và khó xử, giống như một hòn đá tạp nham xếp bên cạnh một viên dương chi bạch ngọc.
(*)
Dương chi bạch ngọc: loại ngọc thượng phẩm, có màu trắng tinh khiết, cực kỳ trân quý.
Quan trọng nhất là, dù nghĩ thế nào cô cũng không hiểu tại sao Chu Thời Dư lại chọn cô.
Lúc này Vu Tuyết Mai cùng con trai ra khỏi lớp, thấy Thịnh Tuệ vẫn đang nghe điện thoại, bà bước tới thuận miệng hỏi: "Con đang gọi ai vậy? Là đàn ông sao?"
Thịnh Tuệ cất điện thoại, thất thần mà vâng một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!