Chương 50: “cậu Ấy Muốn Khi Mùa Xuân Rực Rỡ Đến Mình Có Thể Gặp Lại Cô”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cỏ May Mắn

Đây là lần đầu tiên Thịnh Tuệ nhìn mặt mình kỹ như thế này, hay nói đúng hơn là cô nhìn bóng hình của Chu Thời Dư trong mắt bản thân.

Hơn một nửa bức tranh được dùng để khắc họa khuôn mặt của cô: khuôn mặt mộc gầy nhưng mịn màng, khung cảnh bầu trời đầy mây dường như chìm trong ánh nắng chói chang khiến làn da trắng ngần của cô nhuốm chút má hồng.

Ngũ quan của cô không thể nói là sắc bén nhưng cũng có nhiều nét mềm mại cuốn hút đặc trưng của người đẹp phương Đông: đôi môi mỏng hơi cong, sống mũi thẳng, đôi mắt to tròn trong sáng với đồng tử màu nâu sậm thường thấy của người châu Á, ánh mắt long lanh gợn nước nhìn từ xa như chất chứa cả dải ngân hà.

Nhưng lần này nhìn vào đôi mắt cô, Thịnh Tuệ bắt gặp hàng trăm khía cạnh móp méo của nhân sinh.

Cô đứng ở ngã tư ngoái đầu nhìn lại, trong mắt cô phản chiếu con phố cũ với ổ gà dài vô tận, người đi đường vội vã qua lại và bóng dáng một chàng trai trẻ nổi bật giữa đám đông.

Đó là lần đầu tiên Thịnh Tuệ biết Chu Thời Dư ở tuổi mười chín trông như thế nào.

Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen lịch sự, vai rộng eo hẹp chân dài thẳng tắp, nếu không nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt anh lúc này, chắc chắn anh sẽ là kiểu người mà mọi người muốn đến làm thân.

Nhưng sự thật trong đôi mắt màu hổ phách của cô là khuôn mặt của chàng trai trẻ đầy vẻ sợ hãi, như thể trước mặt anh là một mãnh thú khát máu, giây tiếp theo nó sẽ nhào về phía trước và cắn đứt cổ anh.

Trong căn phòng bốn phía tối mịt, Thịnh Tuệ nhìn vẻ mặt sợ hãi khác thường của chàng trai, trong lòng cảm thấy có chút phản kháng nếu đặt người trong mắt cô và ba chữ "Chu Thời Dư" nằm ngay cạnh nhau.

Những ký ức phủ đầy bụi mơ hồ giống như thủy triều từ từ chảy ngược từng chút một.

Ngày cô quay lại trường nhận giấy báo nhập học, Thịnh Tuệ nhớ rất rõ cô đã vui mừng thế nào khi thoát khỏi cha mình, trên đường vui vẻ về nhà, cô định đến quán thịt nướng của dì Điền để chiêu đãi bản thân.

Lúc chỉ còn cách cửa hàng vài mét, cô nghe thấy tiếng ồn ào không ngừng ở đằng sau, khi quay lại thì thấy một đám đông đang vây quanh một chàng trai trẻ.

Đã quá lâu rồi nên Thịnh Tuệ không còn nhớ chi tiết, ấn tượng duy nhất của cô là chàng trai trẻ ở giữa đám đông ngấu nghiến nhét chuối vào miệng khiến cô liên tưởng đến một người sắp chết đuối không ngừng vùng vẫy và liều mạng mở miệng ra.

Thịnh Tuệ lại nghĩ tới ngày cô chạy đến bệnh viện một mình vì bị nhiễm toan ceton đái tháo đường (*), cô cũng đã khom lưng y như thế này, trước mắt trắng bệch, thở hổn hển như một con chó già.

(*)

Nhiễm toan ceton là sự tích tụ axit trong máu của người bệnh.

Tâm trí không tỉnh táo, cơ thể không thể kiểm soát, ngay cả nhận thức về cái chết cũng trở nên mơ hồ —— Cái gọi là bộ dạng xấu xí trong mắt người khác thực chất lại là bản năng hô hấp và sinh tồn của họ mà thôi.

Vì cô là một người nhút nhát, hoặc bởi vì cảnh tượng lúc đó quá quen thuộc, hoặc bởi vì người ta cứ lẩm bẩm "đồ điên", "bệnh tâm thần" mà cô không dám nhìn mặt chàng trai trẻ.

Cuối cùng, cô đưa cho ông chủ số tiền còn dư lại trong túi, thấp giọng cầu xin ông ta đừng động thủ đánh người rồi quay lưng bỏ chạy.

Hóa ra người đó chính là Chu Thời Dư.

Vì sao anh lại đến? Là tới tìm cô chăng? Là muốn tới để nói cho cô biết rằng hai người bọn họ lại sắp trở thành bạn cùng trường sao?

Sau đó anh đã đi đâu? Có phải vì sự việc này mà anh đã thôi học và ra nước ngoài?

Gần mười năm trôi qua, khi Thịnh Tuệ đứng trước bức tranh lớn với nhiều đường nét bóp méo vặn vẹo, nhiều lần cô giơ đầu ngón tay định chạm vào Chu Thời Dư mười chín tuổi nhưng cuối cùng lại buông tay xuống.

Nếu lúc ấy cô không nhát gan yếu đuối, gặp chuyện chỉ biết trốn chạy như vậy thì tốt rồi.

Nếu lúc ấy cô tiến lên phía trước nắm lấy tay anh, dẫn anh về nhà thì tốt biết bao.

Nếu như, lúc ấy cô không quay đầu lại thì ổn rồi.

Chí ít bây giờ cô có thể tự lừa dối mình, tự an ủi bản thân mình rằng: "Không biết không có tội".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!