*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cỏ May Mắn
–
Thịnh Tuệ không hiểu "đa dạng" theo lời anh rốt cuộc nghĩa là gì.
Nếu phải nói chuyến này cô thu hoạch được gì, đại khái chính là học được cách sử dụng một hàm nghĩa khác của từ "daddy".
Hồn phách liên tiếp bị tổn thương và chạy trốn tứ phía, suy nghĩ cũng hỗn loạn phân tán khắp nơi, nhưng từng tiếng của Chu Thời Dư cứ văng vẳng bên tai Thịnh Tuệ.
"Bé ngoan, vừa nãy gọi anh là gì?" Giọng anh khàn khàn, ôm cô từ phía sau, đôi môi mỏng hôn lên mái tóc mềm mại của cô: "Kêu lại lần nữa đi."
Thịnh Tuệ không biết sức mạnh của ngôn từ là thế nào, nhưng cô cảm thấy Chu Thời Dư lúc này vô cùng hung tàn, khiến cô nhớ đến bữa tối là món cá hồi mềm mại được đặt trong nồi, trên ngọn lửa miếng cá được lật qua lật lại đến khi nước rỉ ra, tạo thành âm thanh xèo xèo trong cái nóng.
Cuối cùng đầu cô choáng váng, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, từ khóe mắt cô thấy đầu ngón tay khẽ run lên.
Một cảm giác không có sức lực quét qua từ đầu đến chân cô.
(*) Lời tác giả:
"Đây không phải là mô tả thân mật, mà đó là bị hạ đường huyết."
Loại cảm giác này cũng không xa lạ, Thịnh Tuệ giơ tay đẩy vai Chu Thời Dư, nói anh chờ chút: "Chu Thời Dư, hình như em bị hạ đường huyết."
"……"
Đối với bệnh nhân tiểu đường tuýp 1, khi cơ thể không thể cung cấp đủ insulin, bệnh nhân chỉ có thể duy trì cân bằng lượng đường trong máu bằng cách tiêm insulin vào, việc hạ đường huyết đôi khi còn là vấn đề nghiêm trọng hơn cả việc lượng đường trong máu tăng đột ngột.
Không phải mọi cách tính lượng carb đều hoàn toàn chính xác.
Trước đây Thịnh Tuệ cũng thỉnh thoảng mắc sai lầm dẫn đến bị hạ đường huyết đột ngột không rõ nguyên nhân, trường hợp nghiêm trọng nhất là khi chưa đến mười phút, trước mắt cô trở nên trắng bệch, cô không thể đứng vững.
Đó là lý do cô hình thành thói quen mang theo kẹo bên mình.
Đã lâu cô không bị hạ đường huyết, đêm nay có thể là do buổi tối cô chỉ ăn một nửa số trái cây cần phải ăn, ăn xong cô còn đi ra ngoài, hơn nữa nãy giờ vận động cũng hơn một tiếng, vì vậy mà lượng đường trong máu của cô giảm mạnh.
Cô nhờ Chu Thời Dư lấy chiếc bọc màu đen to cỡ lòng bàn tay trong túi xách, đầu ngón tay Thịnh Tuệ vẫn còn run rẩy, cô thuần thục lấy cây bút thử ra, chích vào bên hông ngón tay út nơi có ít dây thần kinh.
Cảm giác đau nhức kéo đến, cô ấn ngón tay út của mình để ép máu chảy ra rồi đưa máu chảy vào đầu que thử gắn trên máy đo đường huyết, yên lặng đợi năm giây.
Chỉ có một tiếng bíp vang lên, trên màn hình lớn màu đen trắng xuất hiện một con số dưới mức cảnh báo – quả thực là cô đã bị hạ đường huyết.
Cảm giác nặng trĩu tiếp tục kéo dài, Thịnh Tuệ đã quen rồi, cô ngẩng đầu nhìn Chu Thời Dư, người đã im lặng hồi lâu ở bên giường:
"Giúp em lấy kẹo trong túi xách, được không?"
Sau khi ăn đồ ngọt, sức lực của cô dần dần hồi phục, Thịnh Tuệ thấy người đàn ông ngồi đối diện vẫn im lặng, cô chủ động nghiêng người ôm lấy anh, nhẹ nhàng dụi mặt mình vào vai anh.
Cô biết anh chắc chắn là đang tự trách mình, hối hận vì lúc này đã làm quá tàn nhẫn.
"Một lúc nữa sẽ ổn thôi.
Người bình thường cũng sẽ bị hạ đường huyết mà."
"……"
Chu Thời Dư nhặt chiếc chăn bị trượt xuống lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!