Chương 41: Vậy Mời Bà Chu Mau Chóng Về Nhà Nhé Chồng Của Bà Đang Nóng Lòng Chờ Đợi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cỏ May Mắn

[ Kết hôn ngày thứ 31:  Tâm trạng đi xuống, nhiệt độ cơ thể thấp, cô ấy đến Kinh Bắc tìm tôi, tôi lo lắng sẽ quấy rầy giấc ngủ của cô ấy, ngày mai chúng tôi hẹn đi leo núi cùng nhau.]

[ Kết hôn ngày thứ 29: Tâm trạng hưng phấn, muốn l@m tình với cô ấy.]

……

[ Kết hôn ngày thứ 22: Đoạn video khiêu vũ ở quảng trường đang được thảo luận sôi nổi, cô ấy nói không muốn công khai mối quan hệ, cũng không muốn tổ chức đám cưới và nhẫn cưới.]

[ Kết hôn ngày thứ 21: Lần đầu tiên sau khi kết hôn, cô ấy bảo vệ tôi trước mặt mẹ cô ấy, nói rằng nhờ tôi mà đó là lần đầu tiên cô ấy có được sự tự tin và cảm giác an toàn chân chính.]

……

[ Kết hôn ngày thứ nhất: Chúng tôi kết hôn rồi, thức trắng đêm lo lắng không thể chăm sóc tốt cho cô ấy; đã mua bàn trang điểm online, không biết cô ấy có đồng ý dọn vào ở hay không.]

Thịnh Tuệ biết rất rõ rằng việc xem trộm nhật ký của người khác là hành vi vô cùng trái đạo đức và không tôn trọng quyền riêng tư của đối phương.

Chỉ là ngón tay của cô không nghe theo lời cứ tiếp tục lướt xuống đọc với tốc độ nhanh như gió, đầu óc trống rỗng nhưng lại chính xác ghi nhớ từng chữ vào đầu.

Số lượng bản ghi nhớ rất đáng kinh ngạc, mỗi ngày đều sẽ có thêm một bản, nhưng thay vì muốn bày tỏ cảm xúc thì chúng giống như một cuốn sổ ghi chép từng chuyện lớn chuyện nhỏ vì sợ rằng mình sẽ quên đi.

Cô lo Chu Thời Dư sẽ bất ngờ trở lại phòng khách, cũng không có thời gian đọc qua từng bản ghi nhớ, cô trực tiếp vuốt đến cuối cùng, chính là bản ghi chú đầu tiên.

Sau khi nhìn rõ nội dung, hàng mi dài của cô run rẩy dữ dội.

[Cô ấy gọi điện thoại cho tôi, lần đầu tiên xưng hô với tôi là "Ngài Chu", tôi muốn gặp lại cô ấy, muốn nói chuyện với cô ấy, cho dù chỉ là một câu "Đã lâu không gặp".]

Lượng thông tin bùng nổ khiến cô nhất thời không thể tiếp nhận, một ý nghĩ vô cùng rõ ràng nhảy ra khỏi đầu cô:

Chu Thời Dư thích cô, nhưng cô không biết đã bao lâu rồi.

Những gì Lương Hủ Bách hỏi cô ngày hôm đó, cũng như những câu hỏi mà Thịnh Tuệ đã băn khoăn kéo dài từ sau khi kết hôn đến nay, dường như ngay lập tức đều có câu trả lời.

Tại sao Chu Thời Dư lại đột ngột kết hôn, tại sao anh lại chọn cô mà không hề do dự chút nào?

—— Bởi vì thích.

Đồng thời càng có nhiều câu hỏi được đặt ra trong cô: Chu Thời Dư đã thích cô được bao lâu rồi, từ khi còn học cấp ba sao?

Nếu tình cảm thầm lặng này thật sự bắt đầu từ thời cấp ba thì lần duy nhất hai người gặp gỡ nhau là khi nào? Tại sao Chu Thời Dư chưa bao giờ đi tìm cô?

Từ thư phòng vọng lại tiếng nói chuyện, Thịnh Tuệ sợ hãi và kinh ngạc nên không dám nhìn nhiều hơn, cô vội vàng vuốt bản ghi nhớ lên trên, bấm vào bản mới nhất và điều chỉnh về trạng thái ban đầu rồi khóa màn hình lại.

Cô đặt chiếc điện thoại màu trắng về vị trí ban đầu trên ghế sô pha rồi ôm Bình An ngồi ở góc xa nhất của ghế sô pha đối diện, tim đập thình thịch.

Quả nhiên giây tiếp theo, anh bước ra khỏi thư phòng vì đã làm hoàn thành công việc.

Thịnh Tuệ cúi đầu giả vờ chụp ảnh Bình An, nhưng khóe mắt lại liếc nhìn theo Chu Thời Dư đi đến phía sô pha, trong lòng cô cảm xúc lẫn lộn.

Một loạt băn khoăn thắc mắc treo bên miệng cô nhưng lại nghẹn ứ trong cổ họng, cô đột nhiên cảm thấy không chắc chắn, liệu một người kiêu ngạo như Chu Thời Dư – vốn đã che giấu tâm tư thầm kín này rất lâu, có sẵn sàng bị cô dùng cách thức này để vạch trần hay không?

"…… Tuệ Tuệ."

Dòng suy nghĩ hỗn loạn bị giọng nam trầm trầm cắt ngang, Thịnh Tuệ chợt hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm sau tròng kính của anh, cô nghe thấy anh hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!