*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cỏ May Mắn
–
Sau khi nhận ra mình thích Chu Thời Dư, lối sinh hoạt của Thịnh Tuệ dường như thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Hai mươi bảy năm qua cô chưa từng động lòng với bất kỳ ai, kể cả giai đoạn mập mờ cũng không có, thậm chí cô từng nghĩ mình không có khả năng yêu đương, cô còn thản nhiên chấp nhận cuộc đời thiếu "tình yêu" như là một thứ không cần thiết trong cuộc sống.
Cô có tính cách sợ hãi với ý tốt, nếu biết mình không thể trả ơn thì cô sẽ cắt đứt sự giúp đỡ và tiếp cận của người khác.
Trùng hợp là, đây cũng chính là lý do khiến cô quyết định kết hôn với Chu Thời Dư: hai người phù hợp, bổ sung cho nhau, có thể đáp ứng nhu cầu của nhau.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên trong đời, cô nhận ra mình có thể rung động trước người khác, mà người này lại là chồng cô —— logic nghe có vẻ buồn cười, nhưng Thịnh Tuệ vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Có lẽ niềm vui này đến từ định kiến trước đây của cô là cảnh giác với sự không chắc chắn trong tình yêu, nhưng ít nhất là hầu hết thời gian, cảm giác an toàn mà Chu Thời Dư mang lại cho cô cũng đủ để cô quên đi những lo lắng nhỏ nhặt của mình.
Chẳng hạn như sáng hôm sau cô tỉnh giấc, điều đầu tiên cô cảm nhận được là bàn tay của anh đặt trên eo của cô nặng trĩu.
Chu Thời Dư ôm cô không bao giờ tùy tiện đặt tay lên eo, ngay cả khi ngủ, cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của anh cũng sẽ ôm áp sát sống lưng cô, luôn mang đến cho người ta cảm giác quý giá, không nỡ buông tay.
Vì để cho anh nghỉ ngơi thật tốt, đêm hôm qua Thịnh Tuệ nói lặp đi lặp lại mấy lần rằng hôm nay không cần dậy sớm, vậy nên cô mới bắt gặp cảnh Chu Thời Dư ngủ vào lúc sáng sớm thế này.
Khi tháo kính ra, đường nét trên khuôn mặt của anh càng thêm sắc bén, ngay cả khi nhắm mắt anh vẫn toát lên vẻ uy nghiêm.
Ánh nắng ban mai ấm áp của mùa xuân nhẹ nhàng xuyên qua tấm lưới cửa sổ, chiếu xuống tóc và vai Chu Thời Dư như những đốm sáng vàng nhảy múa, ngay cả hơi thở dài đều đặn của anh như có ý dụ dỗ.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Thịnh Tuệ có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên khuôn mặt không tì vết của anh.
"…… Em đang nhìn gì đó?"
Một giọng nam khàn khàn có giọng mũi trầm trầm vang lên.
Chu Thời Dư không mở mắt, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, khi nói chuyện lồ ng ngực hơi rung rung.
Thịnh Tuệ thầm nghĩ người này nhắm mắt mà sao lại biết vậy chứ, cô bèn dời mắt đi thì cảm thấy cánh tay đặt trên eo mình siết chặt.
Anh vùi đầu vùi vào hõm cổ cô, giây tiếp theo, vành tai cô hơi nhói: "Sao em không nói gì thế?"
"…Chu Thời Dư, đừng cắn." Thịnh Tuệ giơ tay lên nhẹ đẩy vai anh ra, thấp giọng nói: "Đau em."
Tay cô chẳng có chút lực nào, chỉ đành để Chu Thời Dư càng ôm chặt hơn, anh nắm lấy tay Thịnh Tuệ kéo ra sau vai mình.
Dưới vết sẹo ngoằn ngoèo, đầu ngón tay Thịnh Tuệ chạm vào mấy vết xước mới dày đặc, rõ ràng là được tạo ra từ tay cô.
Cảnh tượng tối qua hiện lên trong đầu cô, vành tai cô nóng bừng, câu hỏi trầm thấp trêu chọc của anh truyền đến tai:
"Anh cho bà Chu cào anh rồi, cắn em một cái cũng không được hay sao?"
"……"
Giọng nam khàn khàn làm gợi đến cảnh tượng đêm qua, Thịnh Tuệ nhớ lại tối hôm qua cô muốn chơi với Bình An vì đã mấy ngày không gặp nó, nhưng cô vừa ngồi xuống thảm không bao lâu thì đã bị người nọ ôm vào lòng vì lý do "mặt đất lạnh".
Kế tiếp không biết vì sao lại nhắc đến chuyện trừng phạt khi hai người ở trong bệnh viện.
Chu Thời Dư nhàn nhã vuốt v e núi tuyết đầy đặn trắng trẻo, trầm giọng yêu cầu Thịnh Tuệ chọn một trong ba địa điểm anh nói.
Thịnh Tuệ vốn không thể cưỡng lại giọng điệu trầm thấp dụ dỗ của anh, từ sau khi nhận ra được tình cảm trong lòng, khi đối mặt với Chu Thời Dư cô càng trở nên ngoan ngoãn phục tùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!