*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cỏ May Mắn
–
"Bởi vì người anh yêu thích mùa xuân nhất."
Trong ấn tượng của Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư chưa bao giờ miêu tả một người mãnh liệt như vậy.
Từ ngày hai người biết nhau, anh luôn dịu dàng và vô cùng lý trí.
Bây giờ anh lại rõ ràng thẳng thắn nói lý do anh thích mùa xuân là vì người anh yêu, là vì "yêu ai yêu cả đường đi lối về".
—— Vậy người anh yêu, sẽ là em sao?
Anh vừa dứt lời, câu hỏi này lập tức hiện lên trong đầu cô, Thịnh Tuệ cũng phải cười nhạo chính mình.
Cô sắp sửa 30 – độ tuổi của sự trưởng thành và thận trọng, sao lại giống thiếu nữ 18, 19 tuổi ngây ngô, mỗi ngày trong đầu đều tràn ngập tình yêu lãng mạn hường phấn chứ?
Sau cùng, cô khô khan đáp lời anh, tập trung trấn an bé thỏ con trong lồ ng ngực càng ngày càng không an phận.
Cô đè nén chuyện này trong lòng, hơi hơi mong đợi đáp án "có".
Hai người đi cáp treo cuối cùng cũng lên tới đỉnh, họ theo đám đông đi bộ đến vách đá trên đỉnh núi, thấy người dân đủ dáng người cao thấp đang xếp hàng để chụp ảnh với tượng đài phía xa rìa của vách đá.
Tháp Đà Phong không phải là một đỉnh núi duy nhất mà được tạo thành từ ba ngọn núi liên tiếp nhau, các hang động phía dưới thông nhau, những khoảng trống hẹp giữa chúng tạo thành phong cảnh đường chân trời.
Ngoại trừ đỉnh núi này, địa hình của hai đỉnh núi còn lại rất khó xây dựng đường cáp treo, địa hình dốc không thích hợp cho khách du lịch bình thường leo lên nên đã bị đóng cửa, thành ra chỉ còn lại đường núi với con dốc thoai thoải hơn.
Thịnh Tuệ hơi sợ độ cao, từ xa nhìn thấy người khác đi dọc theo vách đá thì cô đâm ra sợ hãi, nhưng mắt cô lại muốn nhìn thấy quang cảnh phía xa khi đứng từ nơi cao hơn.
Cảm nhận được sự do dự của cô, Chu Thời Dư giảm tốc độ, nắm lấy tay cô, quay người hỏi: "Em có muốn đi lên phía trước không?"
"… Tiến lên một chút nữa đi ạ." Thịnh Tuệ ngượng ngùng thừa nhận, cô rất muốn thử nhưng lại lo lắng sẽ bị ngã.
"Em muốn đi thì đi." Nhìn thấy phía sau có người bước nhanh về phía trước, bàn tay Chu Thời Dư dùng sức kéo cô vào lòng mình, giọng ấm áp nói:
"Anh sẽ kéo để giữ em lại, sẽ không có chuyện gì đâu."
Cuối cùng, nỗi sợ hãi đã lấn át sự tò mò, Thịnh Tuệ từ bỏ việc đi đến vách núi để chụp ảnh với tượng đá mà đi loanh quanh bên ngoài đám đông, những bức ảnh chụp bằng điện thoại của cô đều xen lẫn khung cảnh và con người.
Thấy cô cố gắng kiễng chân, Chu Thời Dư ánh mắt dịu dàng hơn, anh đứng ở phía sau Thịnh Tuệ ngăn cản đám người đi qua, đưa tay lấy điện thoại: "Em muốn chụp cảnh nào?"
"Em muốn chụp cảnh rừng xanh và bầu trời, nếu có thể chụp cả những đám mây đó thì càng tốt."
Thịnh Tuệ đang dùng ngón tay đặt trên màn hình chụp ảnh, thấy Chu Thời Dư không chút do dự đi về phía vách đá, cô kéo tay áo anh nói: "Anh không sợ độ cao hả, nếu không anh có thể đứng chụp ảnh ở đây.
Dù sao thì anh cũng cao mà."
"Kết quả tệ nhất chính là trượt chân té ngã." Chu Thời Dư dẫn Thịnh Tuệ đến một gốc cây vắng người, cúi đầu điều chỉnh độ sáng.
"Ngọn núi này độ dốc không cao, nếu như rơi xuống, rất có thể sẽ rơi vào cây cối, khó chết người lắm."
Khóe mắt nhìn thấy phản ứng kinh ngạc của cô, anh không khỏi cong môi: "Nếu nghĩ như thế thì sẽ không đáng sợ như vậy nữa phải không?"
Thịnh Tuệ: "……"
Cảm ơn lời an ủi của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!